Anh đứng dậy đi lấy bát đũa, đến gần chị gái, anh gắt nhẹ:
- Chị thật quá đáng.
- Thì sao nào? Mày biết vậy thì sao không tự nói với con bé đi.
- Sao không giấu? Không ai nói thì làm sao cô ấy biết chứ?
- Muốn người ta không biết thì đừng có làm, hơn nữa chị không gả con gái chị cho mày đâu, vừa già vừa cục tính.
- Chị không gả thì em cướp, chị làm gì em chứ?
- Mày...!đừng có mơ.
- Mơ sao thành sự thật được, em chỉ làm chứ không mơ.
Thu Hường tức nổ đom đóm mắt, cô nói thẳng:
- Tao sợ Thanh Du vì mày mà lại bỏ mạng đấy...!vớ va vớ vẩn, tránh xa con chị ra...!nó mà làm sao tao giết mày.
- Không cần chị giết...!cô ấy làm sao thì em cũng chẳng sống cho chị giết đâu.
- Ơ cái thằng này, mày điên à?
- Em điên không phải do chị sao? Có chị gái nào mà đi phá đám em trai mình không? Vì chị mà bây giờ cô ấy không thèm nhìn mặt em kia kìa.
- Đáng đời mày..
Thế Quý hậm hực đặt bát mạnh xuống bàn làm một chiếc bát vỡ đôi.
Thu Hường cáu lên:
- Mày phá hoại đấy à?
- Mai đền cho chị chục bộ là được chứ gì?
Thanh Du cùng bà đi xuống bếp, cô giúp mẹ mang đồ ăn ra bàn.
Thế Quý cũng muốn giúp nhưng cô toàn né sang một bên tránh tay anh đang muốn đỡ đồ trên tay cô.
Cô ngồi xuống ghế cạnh bà nên anh ngồi sang phía đối diện.
Dù ngồi trước mặt nhưng cô cũng không nhìn anh lấy một cái dù là vô tình.
- Con mời bà, mẹ và chú ăn cơm.
Thế Quý hậm hực trong người khi nghe cô mời mình là chú.
Dù sao cả nhà biết họ yêu nhau rồi thì sao còn phải gọi chú...!anh nhìn như vậy mà cô cũng chẳng hề quan tâm.
- Mày không ăn đi, nhìn ít thôi, lồi cả mắt ra rồi đấy.
Nghe chị gái nhắc, mẹ liếc qua anh một cái cũng chẳng chút thiện cảm giống chị Hường.
Cái nhà này làm sao mà hắt hủi anh ghê gớm vậy?
- Con làm gì mà mẹ giận con chứ?
- Làm gì thì anh tự biết, anh lớn rồi mà, có cần để ý đến ai đâu?
- ?????
Anh ngồi trên bàn ăn, cô đơn giữa ba người, không một ai chú ý tới anh.
Thậm chí anh hỏi chuyện cũng không ai thèm trả lời nữa.
- Du có ngày đi chưa con?
Cô nuốt hết miếng cơm mới quay sang trả lời bà:
- Ngày 8 tháng sau con đi ạ.
- Còn hơn một tuần nữa thôi à? Nhanh thật đấy...!
Dù không nhìn nhưng cô cũng biết người đối diện đang nhìn mình không chớp mắt.
Ăn miếng cơm nuốt không trôi chỉ muốn nghẹn lại cổ họng nên cô ăn cố hết một bát cơm thì buông đũa.
- Anh sẽ đưa em đi.
Cả ba người trên bàn ăn lúc này đều hướng mắt đến người vừa phát ngôn.
Thanh Du từ chối thẳng thừng:
- Cháu đi cùng Dương Tùng nên chú không cần bận tâm đâu.
- Không được...!ai cho phép em đi cùng cậu ta chứ?
- Mẹ cho phép/ chị cho phép.
Thanh Du ngạc nhiên nhìn bà và mẹ đồng thanh trả lời không trật nhịp nào.
- Con cảm ơn bà và mẹ...!con cũng tự cho phép mình đi cùng anh ấy.
- Em...!
Lúc này, cả ba người đều đứng dậy mặc kệ anh tức đến đỏ mặt tía tai.
Đã thế mẹ anh còn phán:
- Về nhà ăn cơm ké thì dọn rửa bát đi rồi hãy về.
Chị Hường không hề phản đối dù trước kia chị rất ghét ai đụng vào căn bếp yêu quý của chị.
Chị còn nhiệt tình dặn dò:
- Rửa bát xong nhớ dọn bếp cho sạch sẽ, lau bàn ăn, tắt điện nhớ chưa?
- Này...!ơ...!nhà này làm sao vậy hả?
Anh nhìn Thanh