Thanh Du đứng chắp tay vào hông ngắm nhìn thành quả trang trí căn nhà của mình, cô không ngờ Dương Tùng lại có nhà đẹp thế.
Anh không cho cô ra ở riêng nên sẽ ở chung nhà.
Dù có hơi bất tiện một chút nhưng anh nhất mực không đồng ý để cô ở chỗ khác.
- Du ơi, đồ ăn đến rồi...!em xếp xong chưa xuống ăn đi.
- Dạ...!đợi em xíu.
Bỏ nốt đồ trong vali ra, cô mở một chiếc hộp lấy ra bức ảnh của cô và anh đã chụp khi đi dự sự kiện đặt lên bàn...!nhìn nó lại thở dài thườn thượt...!"làm thế nào để đi qua nỗi nhớ đây."
Dương Tùng đã xếp hết đồ ăn ra bàn, dưới phòng khách anh cũng đã dọn dẹp xong hết cả.
Thanh Du rửa tay ngồi vào bàn nhìn đồ ăn nuốt nước miếng ừng ực:
- Ăn như này đảm bảo em sẽ béo ú cho mà coi.
- Béo chút đi, dạo này gầy lắm rồi.
- Em mời anh nhé! Ngon quá!
- Em gọi về nhà chưa?
- Dạ, em gọi cho bố mẹ rồi ạ.
- Còn anh ta?
Cô lắc đầu, động tác ăn có chút chậm lại...
- Thôi ăn đi...!cố gắng lấy sức mà học.
Rảnh theo anh đến văn phòng luật, chúng ta cùng theo vụ kia nhé!
- Vâng ạ...!em có thể sử dụng nó làm đề tài tốt nghiệp không?
- Quá tuyệt ấy chứ? Nhưng chắc phải về nước để tìm nhân chứng nữa đấy.
Nếu cần, anh sẽ giúp em.
- Dạ...
Buổi chiều, Dương Tùng đưa Thanh Du đến trường Gottingen và giới thiệu cho cô mọi ngóc ngách trong trường.
Cô được lên cả chỗ anh làm việc.
- Ở đây sinh viên Việt Nam đông không anh?
- Cũng khá nhiều đấy nhưng bên luật thì ít hơn.
Em không phải lo, anh đăng kí cho em học tiếng Anh là chủ yếu nhưng em vẫn phải tăng cường tiếng Đức cho năm cuối.
- Vâng, em biết rồi ạ.
Hàng ngày, nếu anh có giờ dạy sẽ đi cùng cô đến trường còn không thì cô sẽ đi tàu điện hoặc taxi.
Thời tiết ở Hạ Sachsen Đức lúc này cũng khá dễ chịu, cô hay đi bộ đoạn đường gần 1km từ tàu điện về nhà để ngắm đường xá.
Cuộc sống khá dễ chịu, nhờ Dương Tùng mà việc học của cô cũng không quá vất vả.
Anh hỗ trợ cô trong hầu hết các bài luận trên lớp...!còn giúp cô chọn sách đúng tiêu điểm để đọc.
Anh không cho cô có thời gian rảnh rỗi vì lúc nào anh cũng càu nhàu việc cô hay ngồi thẩn thơ nhớ về người không có mặt.
- Có muốn biết thông tin về anh ấy không?
Dương Tùng rời màn hình máy tính gõ tay xuống bàn khi Thanh Du lại mang bộ mặt ngẩn ngơ.
- Không ạ...!em xin lỗi.
- Vậy học tập trung đi...!nếu em muốn hoàn thành chương trình học sớm thì phải học gấp 3 lần những sinh viên khác.
Anh đăng kí cho em học cả hè rồi đấy.
- Cảm ơn anh...
- Dạo này em làm sao đấy? Trông mặt mũi thiếu sức sống, không ngủ được hả?
- Em ngủ ngon mà nhưng người lúc nào cũng thấy uể oải mệt kiểu gì ấy?
- Chắc em chưa quen với đổi múi giờ thôi.
Nếu nhớ người ta thì gọi về đi.
- Dạ không ạ.
Thanh Du đứng dậy rời khỏi bàn học ra ngoài dưỡng khí.
Đúng là cô rất nhớ...!lúc còn ở nhà, dù giận dỗi thì anh vẫn tìm cách xuất hiện trước mặt cô nên nỗi nhớ chỉ thoáng qua còn bây giờ...!không thấy mặt cũng không nghe thấy giọng nói nữa....
...
Một nhân viên mặc đồng phục giao hàng tiến gần đến căn hộ 1708 đặt hộp bưu kiện trước cửa rồi chỉ ấn một hồi chuông liền rời đi.
Chủ nhà là một cô gái còn rất trẻ, mở cửa ngơ ngác nhìn xung quanh, chân đá vào hộp giấy dưới đấy, nó liền đổ ra.
Cô hét lên ngất ngay tại chỗ khi thấy một đống những con vật mình đầy lông lá đang ngoe nguẩy trong thùng.
- Anh...!bắt đầu rồi này.
Biên mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình laptop có cảnh quay đáng sợ ấy báo cáo.
- Nhưng kẻ điên này lại dùng nhân viên giao hàng anh ạ...!cách này không nhử được kẻ lộ diện đâu.
- Liên hệ bên công ty giao hàng truy danh tính và khui từ chỗ ấy đi.
- Vâng, em biết rồi ạ.
Biên gấp máy tính lại, ngẩng mặt nhìn ông chủ đang ngồi ngẩn ngơ lơ tơ, tay gõ những nhịp vô định xuống bàn còn mắt thì dán chặt vào cái ảnh có couple trên bàn mà nhân vật ở trong ảnh là sếp và một cô gái rất trẻ.
Từ lúc cô gái ấy đi là anh thường xuyên thấy thái độ lồi lõm của sếp...!chỉ thương anh Bảo Cường, tự dưng đi sát nhập, giờ thì hay rồi...!cứ có việc quan trọng thì anh ấy lại đứng mũi chịu sào.
Còn người ta chỉ mải để hồn bay đến trời Tây...
- Sao anh không gọi điện cho Thanh Du đi?
- Lấy lí do là gì?
- Cần phải có lí do sao? Anh nói anh nhớ thì anh gọi không được à?
- Cô ấy đã bảo hãy cho cô ấy thời gian quên đi mọi chuyện...!cô ấy nói chỉ cần thấy tôi là lại đau lòng rồi...!thì sao mà dám gọi chứ? Đây là lần