Nữ y tá đi rồi, cô vẫn cảm thấy mọi chuyện không thật.
Vậy là cô có thai sao? Gần 4 tháng mà cô lại vô tâm không biết.
Thật may đứa bé không làm sao không thì cô sẽ ân hận cả đời mất.
Dù không hiểu lí do vì sao lại có nhưng lúc này cô lại thấy có niềm vui len lỏi trong lòng.
Cô đang mang con của anh, họ thực sự đã có con rồi.
Có lẽ đây chính là số trời đã định...!lúc cô buông tay anh thì xuất hiện thiên thần bé nhỏ này.
Không biết khi anh biết chuyện sẽ thế nào? Liệu cô có nên nói cho anh không?
- Em dậy rồi đấy hả? Có biết là em làm anh sợ chết khiếp không?
Dương Tùng mắng xong nhìn đôi mắt Thanh Du lấp lánh nước thì ngồi xuống cốc nhẹ vào trán cô:
- Em đấy...!đúng là cái đồ vô tâm mà? Từ giờ phải ăn uống nghỉ ngơi thật tốt vào.
- Em sẽ cố.
- Nhưng em chưa nên cho anh ấy biết đâu...!đợi anh xác định xem kẻ đang theo dõi em là ai.
Hơn nữa việc em có thai cũng phải được bảo mật nghe chưa?
- Vâng ạ, em biết rồi.
"Cốc, cốc"
Đứng ở cửa là một cô gái xinh đẹp mặc trên người bộ đồ da ôm sát cơ thể, mái tóc dài được buộc cao gọn gàng, đôi mắt đặc biệt sáng nhưng khuôn mặt lại có phần hơi lạnh.
Cô gái nhoẻn miệng cười chào hỏi hai người bằng Tiếng Việt:
- Chào....!tôi vào được chứ?
Thanh Du chưa trả lời còn Dương Tùng lại khá tự nhiên trước cô gái:
- Cô học phép lịch sự từ bao giờ vậy?
- Từ anh thôi...!chẳng phải anh hay chê tôi lỗ mãng sao?
Cô gái bước hẳn vào phòng tiến về phía Thanh Du chìa tay trước mặt cô giới thiệu:
- Chị là Lương Mộc An, sắp tới là vệ sĩ của em.
Thanh Du nắm tay cô gái, đưa ánh nhìn khó hiểu sang Dương Tùng.
Anh múc cháo ra đưa cho Mộc An rồi giải thích:
- Từ giờ cô ấy sẽ ở cạnh em, bảo vệ kiêm chăm sóc em luôn.
- Sao anh lại thuê vệ sĩ cho em chứ?
- Không phải có kẻ đang theo dõi em sao? Mộc An có dáng người khá giống em nên anh định sử dụng cô ấy để dụ bọn người kia.
Hơn nữa có cô ấy ở cạnh em thì anh sẽ yên tâm hơn.
Bây giờ em còn đang bầu bí nữa đấy, cần phải an toàn tuyệt đối.
Mộc An ngồi cạnh Thanh Du đưa bát cháo lại gần cho cô:
- Em ăn đi cho nóng...!nhìn chị thế này thôi nhưng sẽ bảo vệ được em an toàn.
Dù sao em cũng là vợ anh Tùng mà? Chị sẽ cố gắng.
- Vợ ư?
Cô thấy Dương Tùng khẽ ho thì biết anh đang nói dối Mộc An.
Cô không tiện vạch trần anh khi chưa biết cô gái này là người như nào? Mà đã được anh tin tưởng mang đến ở cạnh cô thì chắc chắn người này sẽ là người đáng tin.
Vậy sao anh còn nói dối...!chẳng lẽ...
Dương Tùng ra ngoài rồi, Thanh Du mới hỏi Mộc An:
- Chị và anh Tùng quen nhau thế nào ạ?
- Anh Tùng là ân nhân của nhà chị, anh ấy là luật sư của bố chị, bào chữa giúp ông ấy thoát khỏi án tử.
- Chị làm gì mà sao bây giờ lại là vệ sĩ cho em chứ?
- Em không tin chị sao? Trông chị như này thôi nhưng cái gì chị cũng làm được.
Yên tâm, chị sẽ lấy mạng sống của mình để bảo vệ em an toàn.
- Chị có thích anh Tùng không?
Thanh Du thấy cô gái có chút ngập ngừng, đôi mắt sáng bỗng chứa một sự ấm áp nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh trả lời:
- Yên tâm đi, chị sẽ không quyến rũ anh ấy đâu.
- Nếu chị thích anh ấy thì cứ quyến rũ thoải mái.
Mộc An nhìn Thanh Du ngạc nhiên, cô không hiểu hết ý trong lời nói và có chút hoang mang.
Cô sợ Thanh Du đã nhìn thấu lòng mình nên có thể đang dỗi hoặc dằn mặt cô:
- Chị đảm bảo với em sẽ không quyến rũ chồng em đâu.
Chị không phải loại người đi cướp đàn ông của người khác.
- Vậy nếu anh ấy và em không có quan hệ gì thì chị có tiến đến không?
- Em nói vậy là có ý gì?
Thanh Du hơi chồm người lên ghé sát tai Mộc An nói thầm thông tin.
Mộc An trong thoáng chốc ngây người, đôi mắt chớp chớp hiện lại sự vui vẻ, hồ hởi:
- Vậy mà chị tưởng anh ấy đã lấy vợ, lần này mang vợ sang.
- Không ạ, anh ấy đang ế.
Em sẽ giúp chị thoát FA nhé!
Mộc An mỉm cười, nụ cười cũng rất xinh.
Từ lúc ấy, hai chị em nói chuyện thân thiết hơn nhiều.
Dương Tùng yêu cầu Mộc An ăn mặc theo phong cách của Thanh Du.
Anh còn làm cho Mộc An một cái thẻ sinh viên giả danh Thanh Du để đi học hộ khi Thanh Du mệt.
Hai người đi đâu, nhiều người còn nói họ là chị em sinh đôi.
Mộc An chăm sóc Thanh Du rất kĩ, cô còn đọc sách các món ăn tốt cho bà bầu để lên thực đơn cho bác giúp việc đi chợ nấu.
Hàng ngày, cô hộ tống Thanh Du đến tận trường.
Có ngày vào học cùng còn hôm có tiết của giáo viên khó tính thì cô ra ngoài ngồi đợi.
...
Mộc An và Thanh Du đang cùng nhau ăn bữa tối thì Dương Tùng về tới.
Anh không ngồi bàn ăn mà nhắc Thanh Du lên phòng làm việc.
- Có chuyện gì anh nói luôn ở đây đi ạ.
- Chuyện giữa anh và em thôi, em