Thành Du lôi xềnh xệch anh vào nhà toe toét cười còn Thế Quý lắc đầu nguầy nguậy.
Từ lúc có con bé, nhà anh lúc nào cũng đầy màu sắc.
Bữa cơm tối, mẹ anh lại bài ca đi cùng năm tháng, lải nhải mãi không chán:
- Con định bao giờ lấy vợ hả? 35 tuổi rồi đấy.
- Mẹ có để con ăn cơm không hay con về nhà con đây.
Ông Tuấn Anh đánh mắt bà ý nói không giục nữa.
Nó mà đã không muốn thì còn lâu mới nói được nên bây giờ ông chán rồi.
Không phải ông không suốt ruột mà giao cho Thanh Du tỉ tê với chú vì Thế Quý rất quý con bé.
Ai giục lấy vợ đều cáu nhưng con bé giục thì không cáu bẳn còn hứa với nó sẽ lấy vợ.
Thanh Du chăm cho em trai ăn cơm, nó mới 4 tuổi lại đặc biệt thích cô.
Mẹ Hường cũng vì thế mà chiều cô hơn.
- Du, con đã chọn xem thi đại học nào chưa?
Thanh Du nhìn mẹ dựa dẫm:
- Mẹ, con muốn thi sân khấu điện ảnh nhưng mà...!
Nó liếc nhìn chú Quý vẫn chăm chú ăn chẳng để ý.
Chú đã đe dọa nó không được thi trường ấy.
Chú bảo nó không hợp ngành ấy nhưng mà nó thích lắm nên tận dụng xin bố mẹ nuôi.
Nhưng không ngờ bố Việt cũng phản đối:
- Con không nên học trường ấy...!nó không hợp với con.
Thanh Du xị mặt còn chú Quý lại nhìn nó nháy mắt cười.
Thế là cả nhà không ai đồng ý cho nó học điện ảnh cả.
Nó quay sang ông bà, ông không phản đối cũng không đồng ý:
- Ông tôn trọng quyền quyết định của con, nếu thi sân khấu điện ảnh thì chú con lo được đấy, tương lai không lo không nổi tiếng.
Thế Quý nghe ba nói vậy thì lập tức phản đối:
- Con không ủng hộ con bé làm ngành ấy, giới giải trí xô bồ lắm, con bé không hợp.
Theo con nó cãi giỏi vậy nên thi luật.
Nếu muốn, sau này ra trường về đại liện bên luật cho công ty chú cũng được.
- Con có cãi giỏi đâu...!
- Đấy, chú chưa nói xong đã cãi xong rồi.
Thanh Du giận chú nên không nói nữa mà bế bé Nhật ra ngoài chơi.
Nếu cả nhà không thích thì cô cũng sẽ không thi nữa.
Ba mẹ và chú Quý có ơn cưu mang cô, cho cô được đi học lại còn học trường tốt nên cô đã hứa sẽ luôn nghe lời người lớn trong nhà.
Mấy tháng nữa cô sẽ thi tốt nghiệp, lúc ấy sẽ gửi hồ sơ vào luật.
Chú Quý còn nói nếu cô được thủ khoa sẽ cho cô đi du học nữa nên chắc chắn cô sẽ cố gắng giành cơ hội ấy.
Bố mẹ ở trên thiên đường chắc sẽ vui mừng lắm.
- Chị Du, Nhật khát nước.
- Được rồi, đợi chị chạy đi lấy nhé!
Thanh Du chạy đi lấy nước cho em liền gặp chú Quý đang đứng ở cửa.
Cô lại gần thì thầm:
- Tối nay chú đi chơi Noel không?
- Cháu muốn đi?
- Dạ, con hẹn bạn con rồi.
Chú cho con đi nhé!
- Trai hay gái?
- Có cả trai lẫn gái, con hứa sẽ về sớm.
- Ừ, lúc nào về gọi chú đón.
Thôi nó không dại, mấy lần gọi chú đón, bạn nó sợ mất mật.
Lần trước thằng Khoa chỉ lỡ đỡ nó ngã mà bị chú đánh cho tý gãy răng nên thôi cô nên tự túc.
- Chú không cần đón đâu, con tự đi được...!
- Thật sự không cần?
Chú chỉ nhướn mày là cô lại sợ nên gật đầu bừa:
- Có cần, chú cứ đón nếu muốn...!hoặc chú bận hẹn hò thì cứ đi đi ạ, con sẽ không mách ông đâu.
- Mấy giờ cháu đi?
- Con hẹn bạn 8 giờ ạ? Bây giờ vẫn sớm lắm.
Nó chạy vèo đi khi thấy chú nhìn.
Dù chú chiều nó lắm nhưng cũng nghiêm không kém.
Chú đã nói cấm yêu đương hẹn hò là nó cũng không dám phản đối.
Dù bạn thân nó ai cũng có bạn trai rồi còn nó vẫn chạy mất dép trước những câu thả thính thả bả của các bạn nam cùng trường.
Đứng ngoài vườn hút thuốc, nhìn Thanh Du đang chơi đùa cùng em.
Con bé đã lớn lắm rồi, nhanh nhẹn, hoạt bát lại thông minh.
So với lúc anh mang về đến bây giờ khác một trời một vực.
Ngày ấy nó gầy như cái xác ve, da dẻ tái xanh, người ngợm sứt sẹo.
Anh nhận nuôi nó nhưng chị không cho, bảo anh chưa lấy vợ không được nuôi