Cô sặc cháo lên mũi ho đỏ cả mặt, cứ định mở miệng lại ho không ngừng.
Thu Hường vừa vỗ lưng vừa đưa cho cô cốc nước.
- Uống một ngụm đi con.
Mất một lúc, Thanh Du đã không còn bị sặc nữa, cô không muốn ăn thêm liền suốt ruột hỏi:
- Mẹ...!sao mẹ???
- Mẹ thấy trên bàn con có bao cao su trùng với loại nhà chú Quý có..
- Bàn con...!con có để bàn con bao giờ đâu?
- Hôm qua mẹ thấy trên kệ đầu giường.
Thanh Du không đãng trí tới mức để hớ hênh như thế? Cô hay để dưới ga giường hoặc dưới gối sao nó lại nghiễm nhiên nằm chềnh ềnh trên ấy...!chẳng lẽ lại là mụ già kia...!à mà hôm ở nhà mụ, cô cũng thấy bao cao su thì sao mà có thai được chứ? Chẳng lẽ mụ chỉ bày ra cho cô thấy rằng họ đã xảy ra chuyện đó sao?
- Mẹ...
- Du...!con và chú không yêu nhau được đâu.
Đó là điều cô đã dự tính trước, chắc chắn là mọi người sẽ nói thế.
Bây giờ cô ta còn có một quân bài chốt hạ nữa, chắc chắn mọi người sẽ khuyên cô rời xa chú.
- Du...!con còn trẻ, tình cảm còn chưa sâu đậm nên hãy nghĩ lại đi được không? Mẹ không muốn con đau lòng, không muốn sau này con sẽ tự trách bản thân.
Mẹ xin lỗi vì đã không nhanh nhạy nhận ra con gái mẹ đã biết yêu...!tại sao hai chú cháu lại đi quá giới hạn như vậy hả Du? Con còn quá trẻ...
- Mẹ...!con xin lỗi nhưng con yêu chú...!mẹ đừng trách chú, con tự nguyện muốn ở bên chú...
Cả hai mẹ con cùng khóc, Thu Hường ôm lấy cô con gái nhỏ mà lòng đau nhói:
- Mẹ biết phải làm gì đây con? Du à...!mẹ phải làm gì đây?
Cô biết mẹ là người khó xử nhất, Lan Anh là em chồng, mẹ và bố Việt biết ơn nhà bên ấy.
Nếu không có họ sẽ không có bố Việt của ngày hôm nay, bố cũng rất tốt với cô.
Cô ta quá thâm độc, bây giờ thì cô biết vì sao cô ta chưa nói ra ngay khi phát hiện mà để thời cơ chín muồi mới gián tiếp cho mẹ Hường biết mọi chuyện.
Bây giờ mẹ sẽ không biết chọn đường nào? Mẹ không thể đứng hẳn về phía cô hay về phía cô ta được.
Nhưng chắc chắn mẹ đang muốn cô chọn lựa...
- Mẹ...
- Du à...!con rời xa chú đi được không? Mẹ biết như vậy là mẹ ác với con nhưng mẹ có lí do.
Không phải vì mẹ bênh cô Lan Anh đâu.
Nhưng con không nên yêu chú...
Cô sợ khi con bé biết mọi chuyện năm xưa sẽ đau lòng đến chết...!cuộc đời con bé đã chịu quá nhiều đau đớn rồi...!cô không muốn nó phải dằn vặt cả đời nữa...
- Mẹ, nhưng con yêu chú, thực sự con yêu anh ấy...
- Mẹ chỉ muốn làm những gì tốt nhất cho con thôi...!sau này khi thực sự trưởng thành con sẽ hiểu.
Dù chú không đến với cô Lan Anh thì con cũng không thể...
- Mẹ đang giấu con chuyện gì phải không?
Thu Hường lau nước mắt trên mặt Thanh Du dịu dàng khuyên:
- Sau này con sẽ biết nhưng hiện tại, con hãy nghe theo mẹ.
Con chuẩn bị đi du học đi, thời gian này con nên đi xa là tốt nhất.
Bây giờ mọi chuyện đều đang rối, con hãy hiểu cho ông bà và bố mẹ.
Một thời gian nữa, mọi chuyện lắng xuống mà con và Thế Quý vẫn có thể đến với nhau thì khi ấy mẹ sẽ ủng hộ 2 đứa.
Bây giờ Lan Anh đang có thai, ông bà nội cũng đang rất sốc còn Thế Quý thì một mực cố chấp không nhận.
Mẹ không muốn con phải chịu sự đả kích từ mọi người.
Con hãy rời đi được không? Mẹ sẽ chuẩn bị tiền cho con...!thật lòng mẹ rất yêu con...!mẹ yêu con nên mẹ đã suy nghĩ cả đêm qua tìm hướng đi phù hợp nhất.
- Mẹ...!còn anh ấy, con đã hứa sẽ không buông tay anh ấy.
- Thế Quý trưởng thành rồi, con hãy tin nó đi.
Nếu nó không muốn thì không ai bắt nó lấy Lan Anh được nhưng chuyện đứa bé cần phải giải quyết.
Nghe mẹ đi, con đừng tham gia chuyện này, mẹ sẽ nhờ Dương Tùng lo thủ tục cho con, đi càng sớm càng tốt.
Nếu Thế Quý thực sự yêu con thì nó sẽ tìm đến con, con hiểu mẹ không?
Thanh Du hiểu mẹ nhưng cô không muốn rời xa anh.
Hôm qua cô nói chia tay là vì thấy bất lực, vì thấy không tìm được hướng giải quyết thôi.
Bây giờ bảo cô rời xa anh, nếu khi cô đi mà anh lấy Lan Anh thì sao? Cả đời này cô sẽ mất anh sao? Nhưng mẹ nói đúng, còn đứa bé, liệu cô ta có chịu để lại đứa bé mà chấp nhận buông tay anh.
Còn cô tin anh, dù có bị ép buộc thì anh cũng không bao giờ lấy cô ta.
Nhưng nếu cô rời đi, có thể mọi chuyện sẽ khác...
- Mẹ, con xin lỗi...!con sẽ không chia tay anh ấy được đâu.
- Con gái, nghe mẹ đi...!chỉ là tạm thời thôi.
Mẹ không muốn ai làm con tổn thương, mẹ chỉ đang muốn bảo vệ con thôi.
Nghe lời mẹ đi, con hãy đi học lo cho tương lai của con, sau này bước