Thu Hường kéo Thế Quý ra vườn vì sợ mọi người nghe thấy.
- Khi nghe Thanh Du nói ba con bé bị tai nạn công trình, chị đã hỏi cặn kẽ con bé thì phát hiện ra chuyện.
Em không gây ra tai nạn ấy nhưng em là ông chủ, em phải có trách nhiệm còn mẹ con bé, dì con bé...!cũng là em làm.
Quý...!em chỉ đang bù đắp cho con bé, em có nghĩ mình không yêu mà chỉ đang cố chuộc lỗi không?
Cô không nghe thấy em trai trả lời.
Lúc này sắc mặt Thế Quý vô cùng khó coi.
Anh bàng hoàng trước thông tin mình biết được.
Hóa ra chính anh là người khiến Thanh Du mất đi tất cả, người thân, gia đình, trở thành đứa trẻ không nơi nương tựa.
Nếu năm ấy, con bé không tự tử ở trước đầu xe anh thì có lẽ...!bây giờ nó cũng đã chết rồi.
Anh gây ra mọi chuyện nhưng lại không đứng ra chịu trách nhiệm, không tìm Thanh Du để cô phải sống cực khổ, đau đớn như thế nào mới tìm đến cái chết...!một con bé 13 tuổi vì bất lực mà tìm đến cái chết...
- Quý...!nếu con bé yêu em, khi nó biết chuyện thì sẽ thế nào đây, em có nghĩ đến không?
- Chị đừng nói nữa...
- Hãy buông tay con bé đi...!hãy giúp nó có tương lai sáng nhất là cách gia đình chúng ta trả nợ cho con bé.
Đừng ích kỉ nữa, nếu em không buông tay, chị sợ con bé sẽ gặp chuyện như dì nó.
Em có cố chống lại khi số mệnh an bài không...!chị không mê tín nhưng chị rất sợ...!chị yêu con bé, chị coi nó như con gái ruột của chị...1
- Chị thôi đi...!em không muốn, em không buông tay Thanh Du, có chết em cũng không buông.
Anh đứng dậy bỏ đi, đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.
Cả người anh run lên một nỗi sợ vô hình.
Đúng rồi, anh quên mất, anh nợ cô cả một gia đình, một mái ấm...!đáng lẽ ra, cô cũng như những đứa trẻ khác, được sống trong vòng tay bố mẹ nhưng sinh mệnh của họ bị anh cướp đi...!liệu cô có tha thứ cho anh không?
Chiếc xe rít lên rời đi, Thu Hường ngồi lặng bên ghế không muốn nhúc nhích.
Vì sao lại nên cơ sự này chứ? Vì sao mọi chuyện lại đổ lên người bọn họ? Sao lại yêu nhau để mọi chuyện càng rắc rối chứ?
...
Thiên Vũ ngồi bên bàn làm chân rót rượu, anh nhìn bạn mình rồi tặc lưỡi:
- Chị gái ông lo cũng đúng thôi, số ông sát vợ thì sao?
- Im cái miệng cậu đi...!nói lời tử tế hãy nói.
- Mẹ kiếp...!vậy sao yêu 2 người thì tèo cả hai hả? Người ta nói quá tam ba bận mà Thanh Du lại đúng là người thứ ba.
- Cậu có thôi nói gở đi không?
Thiên Vũ không đùa nữa mà nghiêm túc nói chuyện:
- Cậu có nghĩ có kẻ cố tình không? Hai cái chết kia cũng không phải ngẫu nhiên ấy, không phải số chết...
- Cậu quên là tôi cũng đã yêu cầu cảnh sát điều tra sao?
- Ừ nhỉ? Vậy thì số ông sát vợ rồi...
Đầu anh bị đánh một cái không thương tiếc, anh nhìn thằng bạn gầm gừ:
- Ông điên à? Não tôi còn đang phải hoạt động, đánh vậy mất mấy tỉ nơron thần kinh rồi đấy.
Thế Quý chẳng còn tâm trạng mà đùa, mọi thứ đều trùng hợp đến khó tin.
- Theo ông thì tôi có nên nói cho Thanh Du biết cả nhà cô ấy chết đều là vì tôi không?
- Không, điên à? Giấu đi, đợi sau này khi mà cậu thoát khỏi con mụ điên kia thì nói.
Bây giờ mà nói ra cộng thêm chuyện kia nữa, tôi đảm bảo cô ấy sẽ đá ông đi như một quả bóng.
- Ông không nghĩ vì yêu tôi mà cô ấy sẽ chấp nhận.
- Nhưng ông có nghĩ cô ấy sẽ rất đau lòng không? Người thân đều chết dưới tay ông, để chấp nhận được cũng phải cho nàng một thời gian chứ?
Thế Quý rơi vào nốt trầm, lại im lặng với một mớ hỗn độn ngổn ngang.
Nếu bảo anh buông tay cô thì không đời nào, anh sẽ cho cô một mái ấm, một gia đình đã bị anh cướp đi ấy.
Nếu đúng như Thanh Du nói thì bà ngoại cô cũng vì anh mà chết...!có phải anh là khắc tinh của mọi người trong nhà cô không? Nghĩ đến đây, một kẻ như anh cũng giật mình lo sợ...
Thanh Du ngồi bên bậu cửa sổ nghe tiếng Đức, thấy xe anh về cũng không có ý định xuống đón như mọi lần nữa.
Ra khỏi xe, theo thói quen anh ngước mắt nhìn lên, thấy Thanh Du đang có mặt ở đây thì bao ưu phiền như được trút đi hết.
Anh giơ tay vẫy nhưng thứ mà anh nhận được là ánh nhìn hời hợt chẳng cảm xúc đón chào như trước.
Anh vội vã vào nhà, hỏi bác giúp việc:
- Bác Châu, Thanh Du đến đây lâu chưa?
- Con bé vừa được bố đưa đến, chắc đang học trên nhà ấy ạ.
Anh xoay người lên cầu thanh thì bác giữ tay lại thì thầm:
- Tôi nghe cậu Việt nói con bé vừa đi phỏng vấn xin visa, chẳng lẽ con bé sắp đi đâu xa sao?
- Cảm ơn bác, tôi biết rồi.
Đến cửa phòng, anh ngập ngừng đưa tay lên gõ cửa.
- Du...!anh vào được không?
Cánh cửa nặng nề mở ra, cô đứng bên cánh cửa, đôi mắt nặng trĩu vẫn còn đỏ hoe.
- Anh vào đi, chúng ta nói chuyện để em còn về.
Thế Quý nhìn cô như vậy lòng rất khó chịu.
Anh vươn tay ôm cô vào lòng:
- Du à, đừng vậy mà?
- Anh buông em ra đi rồi nói chuyện.
Anh đi uống rượu sao?
Cả người cô vẫn bị xiết chặt lấy không buông.
- Anh sao vậy? Bỏ em ra đi đã.
Vậy nhưng anh lại chẳng nghe lời, cúi xuống bế cô lên đi vào phòng, trực tiếp để cô ngồi vào lòng mình, gác cằm lên vai cô, khuôn mặt mệt mỏi dụi vào gáy, vào tóc cô thì thầm:
- Anh không buông em ra được, nhất định không buông.
- Anh say rượu rồi phải không?
- Không...!chỉ là uống một chút để bớt nhớ em thôi, vậy mà càng uống càng nhớ...!em ở đây, ngồi