" Chết tiệt... Chết tiệt... "
Vũ Duyệt điên cuồng gào thét, tay cấu chặt tấm nền xi măng lạnh lẽo ở dưới chân.
Là vì cô, cũng tất cả do cô mà ra.
Một cái khăn mềm được đưa tới trước mặt cô, cô ngước lên, lại còn bất ngờ hơn nữa.
- Chị... tại sao chị lại ở đây... không phải chị bị tai nạn giao thông mất rồi sao...
Người đưa khăn cho Vũ Duyệt là Phi Văn.
- Không lẽ... không lẽ chị là...
Khi không thấy Phi Văn phản hồi gì thì Vũ Duyệt đã nhận ra suy nghĩ của mình đúng rồi.
- Chị để tôi yên một lát đi.
Vũ Duyệt không lấy cái khăn trên tay Phi Văn, chỉ ngồi xuống, cúi mặt xuống, một luồng khí lạnh xuất phát từ người cô tỏa ra.
Phi Văn nhìn cô nhóc trước mắt, chỉ hạ ánh mắt xuống.
Người con gái vui tươi hồn nhiên cách đây không lâu xuất hiện trong kí ức cô, giờ đây biến mất rồi.
Phi Văn cầm tay Vũ Duyệt, để chiếc khăn vào rồi nhanh chóng rời đi.
Vũ Duyệt đương nhiên cảm nhận được sự mát lạnh của chiếc khăn, nhưng cũng không phản ứng gì.
" Mình muốn biết tình trạng của dì Lâm như thế nào, mình muốn gặp lại anh ấy, mình muốn biết anh ấy như thế nào rồi... mình muốn thoát khỏi đây... "
Chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Vũ Duyệt đứng dậy, nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ.
Một khung cảnh tuyệt đẹp, tiếc là tình cảnh hiện tại thì không tốt chút nào.
Hòn đảo ở giữa biển, lại còn xa bờ, nên chắc chắn không thể nào thoát khỏi đây.
Ở bệnh viện, Lục phu nhân sau khi được thông báo tình trạng của con trai đã phi như bay về nước, và đang túc trực ở bên giường bệnh.
Lãnh Hàn được bác sĩ khám lại cẩn thận, chắc chắn là sẽ không có bất kì chuyện gì bất thường nếu tỉnh lại, nhưng tới giờ vẫn chưa tỉnh.
Vũ Duyệt mò ở trong túi của mình, đúng là vẫn còn một con dao nhỏ. Nhưng liệu với con dao nhỏ này thì cô có thể làm gì, một thân một mình, lại còn bị tiêm thuốc mê làm mất sức ở cái chốn hoang du này.
Lãnh Hàn thấy mình