- Được rồi, anh đưa em đi mua thuốc.
Vũ Duyệt còn đang siết chặt túi trà trong tay, oán hận nhìn mấy người kia.
Qua mấy tuần, Vũ Duyệt vẫn bị mấy người kia xem như người hầu, tùy ý sai khiến.
Tuy không phục nhưng đang ở trong thế bị động như thế này, Vũ Duyệt cũng không còn cách gì khác.
" Không biết xung quanh khu rừng này có người dân sống ở đây không nhỉ. Nếu có thì tốt quá, mình có thể chờ thời cơ đi ra khỏi rừng, rồi tìm kiếm sự trợ giúp "
Vũ Duyệt vừa nghĩ vừa lau bàn, không cẩn thận làm rơi chiếc tách trên bàn, may là chụp lại kịp.
- Phải tìm thời cơ mới được, không thể cứ ở đây được, mình còn rất nhiều thứ khiến mình phải trở về
Ở bên phía Hạ Gia, họ ngày đêm không ngừng tìm kiếm, nhưng lại không thấy gì.
- Nếu không có ở trong vùng này thì có thể hắn ta đã mang con bé sang một vùng khác, không thể bứt dây động rừng được, cũng đừng gấp gáp, chúng ta phải từ từ tiếp cận.
Ý kiến nghe thì đúng nhưng đối với những người ở trong cuộc như đang ngồi trên đống lửa thì bình tĩnh là một chuyện không dễ dàng chút nào.
- Cho người của chúng ta đi đến các vùng khác, cứ thăm dò, một ngày gửi tin về cho ta một lần. Ở các vùng khác không phải là địa bàn của Hạ Gia nên phải cẩn thận.
Vũ Duyệt ngoài mấy lúc bị sai khiến ra, thì gần như ở suốt trong phòng một mình, đầu toàn là nghĩ đến kế hoạch bỏ trốn.
" Phải làm sao đây, đều có người gác xung quanh, bỏ trốn mà không bị phát hiện không hề dễ "
Cạch.
Cửa mở ra, Vũ Duyệt cảm giác được chuyện không tốt sắp xảy ra liền định đi ra ngoài, nhưng lại bị ông ta kéo trở lại rồi quăng vào trong góc phòng.
- Nhóc con được xem mấy chuyện này thì cứ nên học hỏi đi, không khéo sau này cũng nối tiếp đó.
- Nối tiếp cái khỉ gì chứ.
Đương nhiên mỗi ngày Vũ Duyệt đều ép bị thấy mấy cảnh này, đến nỗi đầu óc