Tan học về, Vũ Duyệt chưa về nhà mà vẫn còn nán lại trước cổng nói chuyện với mấy người bạn.
- Anh, sao hôm nay đột nhiên tự mình đến trường đón em thế?
- Lên xe đi.
Lãnh Hàn phớt lờ câu hỏi của Lãnh Thần một cách vô tình, mắt chăm chăm nhìn về phía cổng trường.
- Anh nhìn gì thế? Ở đó có hoa hậu hay sao?
- Em không cần biết đâu. Về thôi.
Vũ Duyệt về chung với An Khiết, trên đường đi An Khiết còn hỏi cô.
- Lúc nãy cậu có để ý có một người nhìn cậu không? Lúc ở cổng trường đó.
- Có. Tớ thấy Lãnh Thần vào xe đó, chắc là Lục Lãnh Hàn nhìn tớ.
- Không phải cậu sắp có chuyện rồi chứ?
- Trù ẻo tớ gì thế. Tớ như thế này mà sắp có chuyện sao. Tớ đâu có làm gì anh ta đâu.
Vũ Duyệt còn hồn nhiên đến lạ, trong khi An Khiết đã phát giác ra được điều gì.
- Cười gì thế?
- Không có gì đâu.
Nói không có gì nhưng Vũ Duyệt thấy trên cả đoạn đường đi An Khiết cười đến đau cả bụng, mặt mày đỏ cả lên.
Lúc An Khiết xuống nhà, chào tạm biệt Vũ Duyệt, Vũ Duyệt lại thấy có người ở phía sau đang nhìn mình.
Lần này chắc chắn không phải là Lục Lãnh Hàn.
" Ai thế nhỉ "
Tới lúc về nhà, quay lại nhìn một lần nữa, thì người đó thấy ánh mắt của Vũ Duyệt đã đi mất.
- Dì Lâm, dạo này ở nhà có ai đến tìm dì không ạ?
- Không có, sao thế?
Vừa về đã thấy Vũ Duyệt đăm chiêu như thế, lại còn hỏi một câu kì lạ, dì Lâm lại chạy ra.
- Sao thế? Con gặp chuyện gì à?
- Lúc nãy con thấy một người theo con, lúc đến nhà thì rời đi. Con chỉ sợ lúc ở nhà chỉ có một mình dì, dì gặp rắc rối.
- Lúc dì ở nhà cửa đều khóa, hơn nữa không ai ngoài con và dì mở được đâu, đừng lo.
" Chắc người đó là theo dõi mình "
- Thưa tiểu thư, tôi thật sự tự mình đi xem xét rồi, người đó cũng chỉ sống bình thường như bao người khác thôi, không phải là nhân