Dì Lâm kéo lại chiếc chăn từ tay cô, cô cũng buông tay.
- Con nằm yên ở đó đi, ráng đợi dì một chút.
Dì Lâm vắt chiếc khăn, rồi đặt ở trên trán Vũ Duyệt. Mắt cô cũng mơ màng nhắm lại.
" Anh hai... "
Lần sau mở mắt dậy đã thấy dì Lâm ngồi ở kế bên cô, mắt không rời khỏi dù chỉ một chút.
- Con dậy rồi thì ráng ăn chút cháo đi, sau đó uống thuốc vào, không thì bệnh sẽ không hết đâu.
Chăm sóc cô lâu như thế, đương nhiên dì Lâm biết thân thể cô vốn yếu ớt, nên cũng thường xuyên bị bệnh. Lớn lên như thế này là đã đỡ rất nhiều rồi.
- Con tự ăn được ạ.
Vũ Duyệt mỉm cười nhận lấy bát cháo từ tay dì Lâm. Bát cháo nóng, hương thơm tỏa ra bay vào mũi cô, cũng có cảm giác thèm ăn.
Ăn xong, Vũ Duyệt cũng ngoan ngoãn uống thuốc.
- Con nằm ở đó đi, dì đi dọn dẹp đã, dọn dẹp xong thì dì lên với con.
- Không sao đâu ạ, uống thuốc rồi chắc một lát là bớt thôi, dì không cần lo như thế, con cảm thấy như thế làm phiền dì lắm.
- Con nhóc này, phiền gì chứ.
Dì Lâm vỗ má cô một cái, rồi đi khỏi phòng.
" Có dì ở bên cạnh con, thật là tốt "
Vũ Duyệt ngủ dậy đã hơn 7 giờ tối, cũng cảm thấy sức khỏe ổn hơn phần nào, nhưng vẫn chưa bớt chóng mặt.
- Nếu con cảm thấy chưa khỏe thì ngày mai có thể xin nghỉ một buổi ở trường. Dù sao sức khỏe của con vẫn là quan trọng nhất.
- Vâng ạ, nhưng chắc là mai con có thể đi học.
Nụ cười trên gương mặt Vũ Duyệt đúng là có thể xua tan đi mọi thứ phiền lo của mọi người.
- Con bệnh tới như thế này mà còn có thể cười tươi như vậy sao.
- Bản tính rồi ạ. Hihi.
Dì Lâm đo lại thân nhiệt cho Vũ Duyệt, cũng chỉ còn có 38°C.
- Xem ra thuốc có tác dụng thật này.
- Thuốc này tốt mà dì. Nếu dì có mệt thì dì đi nghỉ ngơi sớm đi ạ. Con học bài một lát rồi sẽ ngủ ngay, dì không cần lo