Vũ Duyệt vừa đi ra ngoài, thấy hình ảnh của An Khiết cầm điện thoại nói chuyện một cách vui vẻ như thế, không khó đoán được người ở đầu dây bên kia là ai.
" Cùng là anh em một nhà nhưng hai người đó khác nhau thật đó "
Có lẽ ý mà Vũ Duyệt muốn nói tới là chuyện " vị hôn thê " kia của Lãnh Hàn.
Vừa tan học về tới nhà, Lãnh Hàn đã kéo Vũ Duyệt vào phòng, ép cô vào tường rồi ghì chặt cô vào trong vòng tay của mình.
- Anh có chuyện gì sao? Thấy không khỏe ở chỗ nào?
Vũ Duyệt đưa tay lên trán Lãnh Hàn, rồi chạm vào mặt anh, lại còn đưa mặt mình sát vào.
- Sao không nói gì?
- Anh... có chuyện muốn hỏi em đây này.
- Anh nói đi.
Vũ Duyệt đột nhiên thấy hơi thở của anh hơi mạnh hơn, dù không biết là chuyện gì.
- Em... năm xưa đã từng gặp anh chưa?
Vũ Duyệt khó hiểu nhìn anh. Gặp sao?
- Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy?
- Trả lời anh đi. Năm em học mẫu giáo em có ấn tượng gì không?
- Năm đó à... em có gặp một anh khá là kì lạ. Nhưng dù sao thì cũng có thể gọi là thân thiện. Em đâm vào anh ấy, anh ấy đỡ em lên, rồi còn hứa cho em một cây kẹo nữa. Tiếc là tụi em chưa gặp lại lần nào.
Vũ Duyệt cười cười rồi kể lại chuyện năm xưa cho anh nghe, cũng vì sợ anh ghen nên có vẻ khá e dè.
- Không phải đâu. Em thực chất là đã gặp lại người đó rồi đấy, còn rất nhiều lần nữa.
- Hả? Là sao cơ?
Vũ Duyệt quay vào nhìn thẳng vào mắt anh, không có ý nói đùa, vô cùng nghiêm túc.
- Anh quen người đó sao?
- Không phải.
- Vậy thì là...
Vũ Duyệt bỗng chốc không hiểu gì, nhìn anh như một con ngốc.
- Người đó ở bên em nay đã lâu, hằng ngày đều nấu cơm cho em ăn, đều trò chuyện với em, đặc biệt là rất rất yêu em.
- Nói vậy thì là...
Vũ Duyệt ngạc nhiên nhìn anh.
- Chắc em không ngốc đến mức đó đâu nhỉ?
-