Vũ Duyệt từ nãy giờ không dám nhìn vào mắt bà, vì cảm thấy được nguồn khí lạnh tỏa ra xung quanh bà.
Giờ Vũ Duyệt mới hiểu cái tính cách lạnh lùng của anh xuất phát từ đâu ra, mà có lẽ Lãnh Thần không như thế là do giống ba nhiều hơn.
Bà thở dài một hơi rồi hỏi Vũ Duyệt.
- Chắc hẳn Lãnh Hàn đã kể cho cháu nghe về chuyện gia đình của ta rồi nhỉ?
- Vâng ạ, cháu có nghe anh ấy kể.
Vũ Duyệt đột nhiên thấy giọng bà trầm xuống một cách lạ thường, dường như linh cảm cho cô biết sắp có điều chẳng lành.
- Vậy... cháu sẽ nghĩ gì nếu bây giờ ta bảo cháu rời xa nó, và nó sẽ kết hôn với " vị hôn thê " giấu mặt kia?
Chuyện gì tới cũng tới.
Vũ Duyệt nhắm mắt lại, nên trả lời như thế nào.
Cô chầm chậm giơ tay về phía tách trà, đưa lên uống một ngụm rồi để xuống.
- Cháu... nói sao nhỉ... cháu yêu anh ấy lắm. Nếu bây giờ phu nhân có thật sự bảo như thế thì... cháu sẽ tôn trọng ý kiến của anh ấy hơn. Vì nếu cho cháu quyết định, cháu có lẽ sẽ ích kỉ mà chọn anh ấy thôi ạ...
Vũ Duyệt vừa nói vừa cười, có lẽ là ích kỉ thật.
- Vậy nếu nó chọn buông bỏ mà làm theo ý muốn của ba nó thì cháu cũng sẽ buông?
Cảm giác lúc này của Vũ Duyệt cũng không biết phải diễn tả như thế nào mới đúng. Có thể là cô tin anh, tin anh sẽ không bỏ cô, thế nhưng nhắc đến sự khó khăn giữa tâm nguyện của người ba của mình, và tình yêu của mình thì quá khó để chọn.
- Vâng ạ. Cháu đã nói rồi, cháu tôn trọng anh ấy, về mọi thứ.
Bà nghĩ ngợi gì đó sau câu nói của cô, không trả lời, không khí cũng chìm vào trong im lặng.
- Cháu tên gì?
- Là Hạ Vũ Duyệt ạ.
Bà cứng đờ.
Lúc trước nghe báo cáo là Lâm Vũ Duyệt, sao giờ lại thành họ Hạ rồi.
Mà lại còn là...
- Cháu... họ Hạ?
- Vâng ạ.
Vũ Duyệt không hiểu ý của bà là