Vũ Duyệt thấy bác tài của mình đột nhiên im bặt, quay lại nhìn với vẻ mặt khó hiểu.
" Hai người làm tôi khó xử quá mà "
Bác tài như khóc thét ở trong lòng. Một bên là vị tiểu thư của ông, một bên là Lục Thiếu nổi tiếng lạnh lùng, thậm chí còn có phần tàn độc.
Vũ Duyệt thấy để mọi người cứ đứng ở đây như thế này cũng không phải là cách, chỉ có thể gật đầu để bác tài đưa An Khiết về.
Thế nhưng vào phút chót, Vũ Duyệt lại bắt taxi, làm cho hai người kia như hóa đá.
- Không phải là tôi chê lòng tốt của hai người, nhưng thực sự tự nhiên nhận được lòng tốt như thế, tôi thực sự không quen, xin lỗi nhé.
Dù là bữa ăn do Lãnh Hàn mời, nhưng với tính cương quyết và có cách làm riêng của mình, anh cũng phải để cho Vũ Duyệt trả một phần tiền.
- Anh hai à, anh của em mà cũng có ngày thất thủ trước một cô gái như thế này sao, nghĩ lại thật là buồn cười mà.
Lãnh Hàn giận cá chém thớt, suýt thì cho thằng em của mình ở lại quán luôn rồi.
- Lần đầu thấy anh giận đến như thế này đó nha. Lần này là anh theo đuổi người ta thật sao?
- Anh nói rồi, anh muốn làm quen.
Nhìn là biết nói dối rồi. Nhưng Lãnh Thần sợ lát lại phải ngủ ngoài đường nên là không nói.
- Tốt nhất là em đừng có phá anh cái gì nữa.
- Em nào dám phá anh chứ, lúc nãy còn giúp anh mà.
Vũ Duyệt quay lại bệnh viện thấy dì Lâm vẫn chưa ngủ, lo lắng chạy lại đắp chăn cao lên.
- Con không có sao chứ? Lục Thiếu đó không làm gì con chứ?
- Không ạ. Anh ta không làm gì con đâu.Dì mau ngủ đi.
Nghe danh như thế, đột nhiên lại hẹn " con gái " bà ra đi ăn, sao không lo cho được.
- Mà con có gây thù gì với cậu ta không? Cả thành phố bao nhiêu người như thế, lại đúng ngay vào con.
- Con cũng không biết nữa. Thật ra lần đầu gặp anh ta là vào lúc con với Tiểu Khiết đi siêu thị.
Thấy