- Từ từ thôi, kẻo té.
An Khiết không nghe lời Vũ Duyệt nói, vẫn cứ cắm đầu chạy về phía trước.
Bỗng dưng cả hai đụng trúng thứ gì đó, kết quả lại té ngược lại đằng sau.
" Gì thế này, cho dù có chạy nhanh thì cũng đúng đường mà, làm gì có tường ở đây chứ "
An Khiết mở mắt ra, lại thấy mấy người cao to đứng chắn ở phía trước mình.
Ban đầu cô còn không nghĩ sâu xa gì, cũng được Vũ Duyệt kéo đứng dậy, còn định đi tiếp. Thế nhưng mấy cánh tay rắn chắc kéo hai người vào hẻm.
- Mấy người muốn gì?
Vũ Duyệt bị kéo thô bạo, chân té cũng chảy máu, nhưng bình tĩnh hỏi mấy người kia.
- Cũng không muốn gì nhiều, chỉ muốn cho một bài học nho nhỏ thôi.
- Chúng tôi có đụng chạm gì đến mấy anh đâu chứ? Chúng tôi còn không biết mấy người là ai.
Vũ Duyệt đưa mắt nhìn quanh con hẻm này, hẻm nhỏ, lại còn có mấy người chắn thế này, không biết thoát bằng đường nào đây.
- Chỉ là thấy hai nhóc ngây thơ như thế thật đáng ghét thôi.
Nghe sơ qua cũng biết là lí do ngụy biện rồi. An Khiết ở đằng sau suy nghĩ, cũng không biết là đắc tội với ai nữa.
- Này Tiểu Duyệt, không phải là hôm qua cậu từ chối Lục Thiếu, anh ta tìm người đến đánh cậu đấy chứ?
- Cậu hận tớ sao?
- Không có, chỉ là lí do tớ nghĩ ra thôi. Tớ làm sao hận cậu được.
Vũ Duyệt cười. Mấy người ở trước mặt thấy cô cười liền hỏi.
- Cô cười cái gì? Sắp bị đánh vui lắm sao?
- Tôi không có cười với anh, tôi cười với bạn của tôi.
Đây thực sự không phải lúc quan tâm ai là người đứng sau chuyện này, quan trọng là phải thoát khỏi đây đã.
- Tiểu Khiết, có cơ hội thì chạy theo tớ.
Vũ Duyệt quay đầu lại, không nói thành tiếng mà chỉ nói bằng khẩu hình miệng.
Từ trong túi áo khoác cô rút ra một con dao bấm, An Khiết thấy dao trong túi thì giật cả mình.
- Con nít xài dao không tốt đâu, có thể bị thương đó.
Mấy tên kia thấy như thế thì cười, buông