Lãnh Hàn nhìn cô gái trước mặt, mặt không hề biến sắc.
- Không muốn gì cả, hai người có thể về.
Mấy nhân viên xung quanh, thêm mấy người đến mua sắm có mặt lúc đó, đứng hình cả rồi.
Cả mấy vệ sĩ đứng xung quanh anh cũng đơ luôn.
- Vậy, cảm ơn Lục Thiếu, chúng tôi xin phép về trước, không làm phiền đến việc anh đang làm.
Vũ Duyệt nắm tay An Khiết, đi ra khỏi siêu thị. Vào xe rồi An Khiết mới hỏi Vũ Duyệt.
- Lỡ lúc nãy anh ta không cho chúng ta về thì sao?
- Làm gì có chứ. Chúng ta cũng đâu làm gì đến anh ta. Chúng ta ở lại chẳng phải còn có thể làm ảnh hưởng đến chuyện anh ta muốn sao?
Ở siêu thị lúc đó, chuyện của Lãnh Hàn lại tiếp tục được xử.
- Lục Thiếu chúng tôi thỉnh thoảng mới đến siêu thị mua sắm, thế nhưng mới mua thức ăn lại có hẳn cả một con sâu lớn ở đây à?
- Tôi... chúng tôi...
Gặp sơ sót ngay Lục Lãnh Hàn, lại có thể xem như lần cuối có thể bán rồi.
- Cơ mà không biết lúc nãy là chuyện gì nhỉ?
- Đứng ngay nơi bán thức ăn thì chắc là vấn đề thức ăn rồi.
- Cậu nói huề vốn ghê. Tớ muốn biết chuyện cụ thể.
- Ngoài khả năng của tớ rồi.
Lục Lãnh Hàn ra về, nơi bán thức ăn đó chính thức bị cấm bán rồi. May mà không có chuyện gì khác ngoài chuyện đó xảy ra.
- Lục Thiếu, cô nhóc lúc nãy, người thực sự không muốn xử lí chứ?
Người vệ sĩ cung kính nói với Lãnh Hàn. Trước đây Lãnh Hàn là người vô cùng ghét vẻ ngây thơ vô tội, mà lần này người mang vẻ ngây thơ vô tội kia lại còn như không xem anh ra gì nữa.
- Không cần, chuyện này cứ xem như chưa từng xảy ra đi.
Có rất nhiều lí do làm anh bỏ qua chuyện này. Mà có lẽ lí do chính đáng nhất là với đôi mắt của anh, anh cũng nhận ra cô còn đang đi học, nên cũng không muốn gây khó dễ gì.
Vệ sĩ theo bên cạnh anh bấy lâu nay, thấy anh hôm nay đột nhiên thay đổi như thế, đương nhiên không khỏi thắc mắc, nhưng cũng không dám hỏi.
" Hay