Cạch...
Điện thoại trên tay Vũ Duyệt rơi xuống, lưng cô cũng trượt dài trên cánh cửa.
Đôi mắt cô như không còn chút sức sống nào.
Mấy tin nhắn liên tiếp được gửi đến, Vũ Duyệt run run vớ lấy điện thoại.
" Sao em không trả lời tôi? "
" Có chuyện gì thế? "
" Tôi không sao, xin lỗi. Anh vừa nói là Lâm Gia sao? "
" Phải, mà nói lại, em cũng họ Lâm nhỉ? "
Tin nhắn đánh vào tim Vũ Duyệt một đòn vô cùng mạnh.
" Chuyện rắc rối lắm. Chuyện này tôi nghĩ anh không nên biết đâu. Tôi có việc rồi, tôi xin phép "
Lãnh Hàn cứ cảm thấy mấy tin nhắn gửi sau của Vũ Duyệt cứ có gì đó không ổn.
" Lâm Gia sao... rốt cuộc thì ông ta vẫn quay lại... "
Vũ Duyệt ngồi ở ngay cửa, vai run lên, môi cắn chặt.
" Không thể để dì Lâm biết chuyện này được. Nếu dì ấy biết thì mọi chuyện sẽ rối lên mất "
Hôm sau đi học, Vũ Duyệt cơ bản không có chút sức sống nào cả. Hôm qua vì nghĩ đến chuyện đó mà ăn không ngon, ngủ không yên.
Lãnh Hàn ban đầu nghĩ do mấy vết thương kia, nhưng cô lại lắc đầu khi anh hỏi.
- Thế thì do việc gì?
- Không có gì cả.
Đôi mắt cô chùn xuống. Bình thường rất vui vẻ, bây giờ lại...
Lãnh Hàn không tự chủ được, vươn tay nâng mặt cô lên.
- Chuyện gì em cũng có thể nói với tôi, không được buồn như thế.
Làm sao mà không buồn đây.
" Thật ra, cậu ấy buồn như thế có khi cũng tốt. Nhiều khi cậu ấy cười lại không phải là thật lòng "
Lãnh Thần quơ quơ tay trước mặt An Khiết.
- Cậu bị ai hớp hồn rồi thế?
- Hớp cái đầu cậu chứ hớp.
Hung dữ quá.
Đưa đến trường, Lãnh Hàn cứ nhìn Vũ Duyệt. Cô không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cũng đoán được phần nào.
- Không sao đâu, lấy lại tinh thần ngay ấy mà.
Cô quay sang cười với anh một cái, hơi gượng gạo.
Thế nhưng xe còn chưa kịp lăn đi, mọi người đã bu lấy ba người đang đi vào trong.
- Này này, tôi nghe nói là hai người đó được Lục