- Mấy người ra ngoài hết đi.
Vệ sĩ nhận được lệnh liền lui ra bên ngoài.
Lãnh Hàn tiến lại đỡ bà dậy, nhưng bà thì nhất quyết không chịu đứng lên.
- Xin Lục Thiếu giúp tôi, nếu không tôi không đứng lên đâu.
- Được, con giúp dì, dì đứng lên đi.
Đỡ được bà đứng dậy, anh cẩn thận lấy ghế cho bà ngồi xuống.
- Vũ Duyệt mất tích rồi, làm ơn hãy giúp tôi tìm ra con bé.
- Con cũng đang cố gắng tìm em ấy ạ. Con cho người đưa dì về, khi nào có tin tức gì con sẽ báo với dì sau.
Quay trở lại hiện tại.
- Chuyện là vậy đó. Lúc đó dì tuyệt vọng quá không biết nên làm gì, chỉ nhớ con có từng gặp Lục Thiếu, hi vọng cậu ta sẽ giúp, nên mới tìm đến.
Vũ Duyệt nhào vào ôm bà, thật ấm áp.
- Thật tốt quá. Con có thể trở về an toàn, lại còn biết có người quan tâm con.
Vũ Duyệt thấy dì Lâm đi vào phía trong, cô lại chạy ra bên ngoài.
- Hay anh vào trong ngồi nghỉ một lát đi, em đi chuẩn bị nước cho anh.
- Dì Lâm sẽ phản ứng như thế nào?
- Dù sao anh cũng là người cứu em mà. Hiện thì dì ấy chưa biết, nhưng chắc chắn em sẽ nói sau.
- Không cần đâu, em vào nghỉ trước đi, anh về nhà, về tới anh gọi cho em.
Lãnh Hàn kéo cô vào, hôn lên má cô một cái.
- Vào đi, đừng để dì ấy đợi.
Không hiểu sao Vũ Duyệt lại đỏ mặt lên, không khác gì quả cà chua chín.
- Anh về cẩn thận.
Dì Lâm cẩn thận chuẩn bị mấy món ngon, bồi bổ lại cho Vũ Duyệt trong mấy ngày qua ở bên ngoài.
Vừa ăn xong, trở về phòng thì Lãnh Hàn cũng gọi đến.
- Anh về tới nhà rồi.
Sáng hôm sau, Vũ Duyệt cũng dậy sớm, xốc lại tinh thần đi học sau mấy ngày nghỉ học.
Quả nhiên đứng trước cửa đã có một người đứng chờ.
- Đi thôi.
Lãnh Hàn đưa tay ra, ngụ ý gì đó mà Vũ Duyệt cũng có thể hiểu được.
Đặt bàn tay nhỏ của mình lên tay anh, cô cảm nhận được sự ấm áp