Giọng vị phóng viên thao thao bất tuyệt vang lên trong xe.
" Kha Hinh? Chắc là Nguyễn Kha Hinh, cái anh thư kí của anh mình nhỉ? "
Vũ Duyệt tay chống lên càm, mơ màng.
- Xem ra có lẽ ở thành phố của chúng ta có gì đó rất thu hút nhỉ.
- Dạ.
- Mà anh của em về thành phố này, có định làm gì không? Hay là tới làm cho công ty anh đi.
Vũ Duyệt bị câu nói của Lãnh Hàn làm cho tỉnh hẳn.
- À... anh ấy chắc là sẽ làm phục vụ quán ăn.
- Mà anh thắc mắc, không biết trước giờ tiền ở đâu mà em tiêu xài? Dì Lâm ở nhà mà?
Không biết từ đâu mà hôm nay anh lại thắc mắc nhiều như thế nữa.
- Sao anh biết dì Lâm ở nhà? Anh điều tra em?
- Phải, có điều chẳng biết được gì cả.
Lãnh Hàn nhún vai, còn Vũ Duyệt nhìn anh bằng một ánh mắt khó hiểu.
May là cô đổi tên rồi.
- Thật ra ba mẹ em không ở đây, họ đi làm gửi tiền đến cho em và dì Lâm.
- Vậy sao họ không ở với em? Vì công việc sao.
- A, tới trường rồi, em đi trước đây.
Vũ Duyệt nhân cơ hội chạy mất dép.
" Em xin lỗi, anh hỏi một lát nữa thì em sẽ khai hết mất "
Lãnh Hàn biết chứ, biết cô muốn giấu, nhưng thôi.
- Con nhóc ngốc, chắc chắn sẽ có một ngày em phải nói với anh thôi.
Anh lái xe đi.
Vào lớp, Vũ Duyệt vẫn còn sợ hãi.
Một bàn tay chạm đến trán cô, cô ngước lên.
- Cậu bị sốt sao? Thấy mặt cậu đỏ quá? Nhưng mà trán không có nóng mà.
An Khiết rút tay lại.
- À, vài chuyện xảy ra thôi.
Vũ Duyệt định nói gì với An Khiết, nhưng thấy Lãnh Thần tới nên lại thôi.
- À mà, chuyện hôm qua... là cậu làm sao?
- Chuyện gì?
An Khiết kéo Vũ Duyệt lại hỏi.
- Là tờ báo biến mất đó.
- Không phải tớ đâu, chắc là do người bí ẩn nào đó làm đó. Tớ còn chưa kịp ra tay mà.
Vũ Duyệt cười một cách nguy hiểm rồi thoáng nhìn qua Lãnh Thần, anh cũng nhận thấy.
- Vậy là ai thế nhỉ, sao tự nhiên lại giúp tớ chứ.
An Khiết gãi gãi