Hơn tuần sau, Lãnh Hàn cũng xuất viện. Lãnh Thần cùng mẹ anh đến đón anh.
Lãnh Hàn nhìn ngó xung quanh, cũng không thấy ba mình đâu.
Mẹ anh như đọc được tâm tình của anh, liền quay sang xoa đầu anh, nhẹ nhàng bảo.
- Ba con phải làm việc rồi, không có thời gian đến đón con về nhà, con có tha thứ cho ông ấy không?
Lãnh Hàn gật đầu.
Về nhà, Lãnh Hàn thấy căn nhà có vẻ đã có gì đó ấm áp hơn mấy ngày trước đó.
- Thần, mấy ngày anh không ở nhà, chuyện gì đã xảy ra thế?
Lãnh Hàn kéo Lãnh Thần ra ngoài, ngồi xuống hỏi.
- Ba mẹ không cãi nhau nữa. Hai người họ làm lành rồi ạ. Ba thì suốt ngày ở trong phòng làm việc, còn mẹ thì làm thức ăn, dọn dẹp nhà cửa.
Lãnh Hàn biết trẻ con không nói dối, hơn nữa cũng biết tính khí của em mình như thế nào nên rất tin.
- Ừm, anh biết rồi.
- Đầu anh còn đau không ạ?
- Không còn, hết đau rồi.
Lãnh Hàn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, rồi cả hai đi vào trong nhà.
- Mẹ, ba vẫn ở trong phòng ạ?
- Ừm, mấy hôm nay ông ấy tập trung làm việc lắm.
Không phải Lãnh Hàn nhỏ mà Lãnh Hàn không hiểu những thứ xảy ra trước đây có ý gì.
- Có phải... ông ấy đang cố gắng lấy lại mọi thứ thuộc về chúng ta không ạ?
Mẹ anh đang đứng trong bếp làm thức ăn, nghe thấy anh nói như thế liền khựng lại.
- Phải.
- Mẹ nấu ăn xong, có thể để con mang lên cho ông ấy không ạ?
- Được.
Lãnh Hàn bưng mâm cơm lên phòng ba mình, gõ cửa.
- Ba, con mang cơm cho ba ạ.
- Con vào đi.
Lãnh Hàn đẩy cửa đi vào, thấy hình ảnh ông vật lộn với đống tài liệu, ngồi trước máy tính đó phút chốc lại cảm thấy buồn.
- Con đừng nhìn ta như thế chứ. Chỉ là ta đang chuộc lại lỗi lầm của mình thôi.
Lãnh Hàn để mâm cơm xuống bàn, đi lại chỗ ba mình.
- Con có thể giúp gì được cho ba không?
- Con còn nhỏ lắm, con không thể làm được đâu. Chỉ còn con