Tức tốc Vũ Duyệt chạy về nhà ngay, còn phải tranh thủ trước khi Lãnh Hàn tỉnh dậy.
Về tới nhà, cô thấy anh mình ngồi một cách nghiêm chỉnh ở trên bàn ăn, bên cạnh còn có Kha Hinh.
- Em ngồi xuống đi.
Vũ Duyệt kéo ghế ra, ngồi trước mặt anh.
- Làm sao anh biết được chuyện ở Lục Thị?
- Là Kha Hinh cho người theo dõi theo lệnh của anh, chỉ là tiện để biết tin tức, không phải là để hại Lục Gia. Nếu làm như thế anh sẽ chẳng có lợi gì cả.
Vũ Kha bình tình, hớp một ngụm trà.
- Em muốn anh hack lại camera ở công ty của Lục Thị, được không? Camera đó bị hack bởi ai đó, nên mấy thời điểm mất tài liệu không thể biết.
- Được, chuyện nhỏ thôi. Nhưng với tình hình thế này thì không sớm cũng muộn, Lục Thị sẽ bị mất vốn đầu tư thôi.
- Em có cách rồi, anh không cần lo. Trước mắt em chỉ muốn làm như thế thôi. Vậy trăm sự nhờ anh, em còn phải trở lại công ty.
- Được, đi cẩn thận.
Khi Vũ Duyệt đi rồi, Kha Hinh lại quay qua nói với Vũ Kha.
- Tiểu thư vẫn như lúc nhỏ nhỉ.
- Phải, con bé chẳng thay đổi chút gì cả.
Vũ Duyệt trở lại công ty, cũng may là Lãnh Hàn chưa tỉnh dậy.
Lãnh Thần gục luôn trên vai An Khiết rồi.
Thấy cô nên cả hai đều ra ngoài trước, Vũ Duyệt ngồi xuống bên cạnh anh, mắt không rời khỏi anh dù chỉ 1cm.
Do công ty lại có chuyện nên nhân viên tạm được cho nghỉ hết, cả công ty chỉ còn lại có bốn người bọn họ.
Ít nhiều thì nhân viên của công ty cũng có chút hơi nản lòng, nhưng nhìn sơ qua thì vẫn trung thành với công ty.
Lãnh Hàn tỉnh dậy, quay qua thấy cô gái nhỏ kia tay chống càm, hai mắt nhắm lại, còn hướng về phía mình.
Thấy tấm chăn bên dưới tay mình động đậy, Vũ Duyệt giật mình mở hai mắt ra.
- Sao em không nằm xuống đi?
- Em ngủ quên thôi, lúc nãy không có ý định ngủ. Anh cảm thấy ổn hơn chưa?
Anh ít khi nào thấy gương mặt của Vũ Duyệt lại không vui như thế này.
- Anh