- Dạ.
Vũ Duyệt đến bệnh viện đã thấy hai người kia đứng chờ ở cổng, liền xin lỗi vì đã để họ đợi lâu như vậy.
Chỉ có An Khiết và Vũ Duyệt đi vào thăm dì Lâm, còn hai anh em kia đứng ở ngoài.
- Tiểu Khiết, một lát cậu đừng nói là tụi mình đã biết chuyện của dì ấy nha. Chỉ nói là nghe anh tớ bảo dì bị sốt nên đến thăm, được không?
- Nhưng tại sao?
- Tớ sợ dì ấy bệnh rồi mà vẫn phải lo lắng cho tâm trạng của bọn mình.
Hai người đi vào phòng bệnh, dì Lâm ốm đi thấy rõ, Vũ Duyệt cùng An Khiết xót xa vô cùng.
- Sao hai con lại tới đây?
Dì Lâm lo lắng định ngồi dậy nhưng Vũ Duyệt vội vàng chạy đến ngăn dì lại.
- Đừng, dì bệnh, dì chưa khỏe thì dì đừng ngồi dậy, dì cứ nằm đi.
Dì Lâm thấy hai người tới đây thì khuôn mặt hơi lo lắng, sợ hai người biết chuyện.
- Anh hai con bảo dì bị sốt nên con đến thăm dì ạ.
Vũ Duyệt bình thường như mọi ngày, nhưng bên trong thì không bình thường cho lắm.
- Thế à.
Dì Lâm như thở phào, trút được nỗi lo.
Ở bên ngoài, Lãnh Thần thì hỏi, Lãnh Hàn thì trả lời.
- Chuyện của công ty thiếu nhân lực như thế, anh định làm sao đây? Ở bên mẹ, công ty cũng chỉ đủ người chứ không có dư.
- Anh đang tìm cách. Nếu như chậm trễ thì nhân viên mệt mỏi sẽ nghỉ hết, công ty làm việc không có năng suất thì sẽ mất hết nguồn vốn, tới đó...
Quá khứ sẽ lặp lại.
- Mà anh bảo người đứng sau là ông ta à?
- Ừm. Hôm qua anh cùng em ấy mò đến, thấy ông ta. Sau bao nhiêu năm như thế mà ông ta vẫn chưa từ bỏ tham vọng với Lục Thị.
- Nhưng em thắc mắc là làm thế nào ông ta lấy được nhân viên của chúng ta?
- Một là uy hiếp, hai là dùng lương cao hơn dụ đến.
Hai khả năng này thật sự rất có khả năng xảy ra.
- Hay là chúng ta nhờ Thẩm Gia? Dù sao cũng là có mối quan hệ nào đó.
-