Vũ Duyệt hơi lùi xa anh ra, mắt cũng nhìn đi hướng khác.
- Tiểu Duyệt à. Anh biết em muốn anh đỡ phải lo, đỡ phải cực, nhưng mà anh rất sợ chuyện đó sẽ xảy ra một lần nữa. Trừ khi là một người anh biết danh tính, anh tin tưởng người đó thì anh sẽ nhận lòng thành này.
Lãnh Hàn tiến lại ép cô vào tường, tay nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng hôn.
" Một người có danh tính, anh ấy tin tưởng sao... "
Vũ Duyệt chào Lãnh Hàn rồi đi về nhà, vẫn tiếp tục học bài nhưng thực chất là không tập trung cho lắm.
Chuyện này không thể nhờ anh hai cô được rồi, nếu như vậy thì sẽ lộ hết.
Cô cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, rồi lại lưỡng lự vì không biết có nên gọi hay không.
- Alo?
Một tiếng nói của phụ nữ cất lên ở đầu dây bên kia.
- Mẹ, là con. Con có vài chuyện muốn nhờ mẹ, nhưng phải là đích thân mẹ ra mặt, có được không?
- Chuyện gì mà phải để con nhờ đến ta thế?
Vũ Duyệt hơi căng thẳng, không biết nên bắt đầu từ đâu.
- Người yêu của con là Lục Lãnh Hàn. Công ty của anh ấy bây giờ gặp chuyện không nhỏ, mà anh ấy thì không tin tưởng người ngoài cho lắm. Với thân phận của mẹ mẹ có thể ra mặt và làm theo lời con nói được không?
- Lục Lãnh Hàn? Thật sao?
Bà ở bên kia tự dưng kích động đập bàn một cái, khiến cho người giúp việc ở trong nhà ai cũng nhìn.
- Dạ. Sao thế mẹ?
- À không có gì đâu. Con muốn mẹ giúp như thế nào?
Vũ Duyệt cảm giác thái độ của mẹ cô có gì đó thay đổi như chong chóng.
- Mẹ về nước đã. Rồi mẹ làm như thế này...
Vũ Duyệt được sự đồng ý giúp đỡ của mẹ mình liền tươi lên hẳn, học bài cũng dễ dàng hơn.
Mấy nhân viên được Vũ Kha bảo tới Lục Thị phải đi về ngay sau khi Vũ Duyệt rời khỏi.
Vũ Kha nhận được tin tức cũng không biết phải nói gì, chỉ lắc đầu rồi cười.
Vũ Duyệt học bài được một lúc thì lại đến bệnh viện để thăm dì Lâm.
Dì Lâm cứ