Vũ Kha cảm thấy tổn thương sâu sắc, đúng là não cá vàng thật rồi.
- Anh điều tra được gì sao? Nói cho em biết với.
Vũ Duyệt kích động lên nắm lấy áo anh. Cô thừa biết anh mình không rảnh rỗi đến nỗi mà khi không nhắc lại chuyện cũ như thế.
- Là... lão ta làm.
Vũ Duyệt nghe xong tức đến tột cùng. An Khiết vốn dĩ không liên quan gì đến ông ta cả, mà ông ta vẫn có thể kéo cô vào một cuộc chơi như thế.
- Đừng lo. Nếu ông ta có thể trở lại sớm, với số vốn lớn như thế, thì chắc chắn có điều gì đó ẩn sâu ở bên trong. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn thôi.
Vũ Duyệt gật đầu.
Ở Lâm Thị, tổng giám đốc đang đứng ở trong phòng hét lớn với mọi người, mà có một số gương mặt thân quen.
- Đáng chết, vốn dĩ đã nghĩ sẽ làm cho nhân viên ở Lục Thị bỏ đi hết, thì không lâu sau sẽ sụp đổ, vậy mà lại có người đến lại còn tài trợ nhân viên cho thằng nhóc đó.
Ông ta hét lớn rồi đập phá tất cả những gì có mặt ở trong phòng, ai nấy đều im lặng sợ hãi.
- Xem ra lại phải tính cách khác rồi. Sau chuyện này chắc chắn Lục Gia sẽ đề phòng hơn, phải tính toán thật kĩ mới có thể làm được.
Cái dáng vẻ đó của ông ta khiến mọi người không dám nhìn vào, có một cái gì đó giống như một con quỷ thật sự.
Vũ Duyệt vừa ngồi học bài với An Khiết, vừa để ý đến chiếc điện thoại ở trên bàn.
- Ngày mai là thi rồi, thật mai là chúng ta đã ôn xong hết trong thời gian ngắn như vậy đó.
An Khiết nhào qua ôm Vũ Duyệt, làm cô hơi giật mình.
- Ừm. Mà nghe đồn kì thi lần này sẽ hơi khó đó.
- Tớ cũng có nghe nói nữa.
Hai người đang bàn về kì thi thì một cuộc gọi gọi đến, Vũ Duyệt nhanh chóng bắt máy.
- Alo?
- Anh vừa đáp xuống sân bay rồi, đợi anh về nhà đã nhé, sau đó anh sẽ gọi lại cho em.
- Dạ.