Vũ Duyệt cầm bức thư lên đọc cho hai người kia nghe, suýt thì bực quá mà xé mất.
- Từ từ đã nào, cậu phải đọc hết rồi có xé thì xé chứ.
- Đưa đây anh đọc cho.
Lãnh Hàn cầm lấy bức thư từ tay Vũ Duyệt rồi đọc nốt phần còn lại.
" Tính luôn hôm nay thì đã ba ngày rồi nhỉ? Không chừng đến lúc gặp lại bạn mình các người còn nhìn không ra đó. Nếu muốn tôi cho các người một cơ hội giải cứu thì được thôi. Chỉ một người đến, và nếu tôi phát hiện có ai đi theo sau thì Hà An Khiết lập tức sẽ chết. Đừng khinh thường tôi "
Bức thư lập tức bị Vũ Duyệt giật lấy mà xé sau khi Lãnh Hàn dứt giọng đọc.
Ánh mắt căm hận, bàn tay siết chặt, đôi vai nhỏ run lên.
- Người đó đầu óc có bị gì không nhỉ. Bảo chúng ta đến nhưng không cho địa chỉ?
- Dưới bức thư cũng không có số điện thoại.
Vũ Duyệt ngồi xuống ghế hoàn toàn im lặng.
- Em về phòng một lát, em muốn được yên tĩnh, nhé.
Vũ Duyệt về phòng liền nhận được một cuộc gọi.
- Con nghe đây.
- Có người bảo sau khi mọi người rời khỏi hết thì có một nhóm người, nhưng nhìn sơ qua thì có vẻ là tiểu thư, hai người giống nhau, đi vào quán ăn đó sau đó đi ra, mang theo một người. Người đó suýt bị thủ tiêu nhưng may mắn cứu được rồi.
- Con biết rồi ạ.
Vũ Duyệt cúp máy, lòng nhốn nháo không yên.
" Hai người giống nhau... tiểu thư à... "
Dù sao thì An Khiết cũng là bạn gái của Lãnh Thần nên cô quyết định nói cho anh biết để cùng điều tra.
- Anh tôi điều tra được sự việc như thế đó. Cậu nghĩ chúng ta nên làm gì đây?
Không khí u ám bao trùm căn nhà rộng lớn mà chỉ có ba người.
- Cậu nghĩ chúng ta nên làm gì? Tôi đang rối lắm.
- Nếu như tính mạng của cậu ấy nằm trong tay người đó thì quả thật rất khó.
Nếu như liên quan đến cô, cô có thể nhanh chóng giải quyết. Nhưng liên quan đến những người xung quanh