Mùa lễ làm đèn rằm tháng 11 âm lịch bên Lào rất là vui và từng chùa chuẩn bị trước cả 2 tuần, lan can chùa người làng, người giả cả, chú tiểu vót tre làm đèn, mỗi năm theo với bao nhiêu chuyện kể rất là vui, tôi thích nghe nhất là chuyện ma, sau một buổi trưa ngày cuối tuần tôi cũng ở đó.
Một ông già chỉ tay vào một bà già trạc tuổi nhau cũng cỡ 70 tuổi đang nấu bột năng để dán đèn.
Ông nói:
- Muốn nghe chuyện ma thì cho bà kia kể mới đúng vì nó xảy ra với đời sống bà khi còn trẻ.
Bà quay mặt lại mỉm cười, rồi một lát bà xong việc và đến ngồi chung ở lan can chùa, bà bắt đầu kể:
- Một thời gian hơn 3 tháng như trôi đi quá mau lẹ với một cô gái mà làm cho trong làng đầy với cái thắc mắc lo lắng cho cô, chuyện lạ lùng như bám theo thân cô đi từng ngày từng ngày, nhất là những ngày rằm lớn 15, gia đình ba mẹ cũng là một gia đình khá giả trong làng.
Ở lào làng theo men sông thì đàn bà con gái hay chờ cho chiều mới xuống tắm rửa.
Qua đêm cơn mưa lớn sáng ra là hôm rằm lớn 15 lào, mới 8 giờ sáng thì có người làng khủng hoảng chạy lên báo cho ba mẹ cô là cô nằm bất tỉnh ở sát tảng đá xuôi về cuối làng 200 thước, hai chân cô vẫn còn ngâm ở nước sông.
Tất cả nhà lo lắng chạy xuống, lúc đầu thì nghĩ là cô đã bị ai hại, nhưng khi đến thì thấy đồ đi tắm mà cô mang theo, làm cho người trong nhà ai cũng không biết nói sao, vì tại sao hôm nay là hôm rằm nghỉ động thổ cả làng, và cô chưa từng đi tắm buổi sáng bao giờ cả, mà lại xảy ra chuyện hôm nay, và khi đem cô về tới gần nhà thì cô tỉnh lại cũng chẳng nói năng câu nào tới nhà thì cô đi vào phòng đóng cửa ngủ luôn, cho đến chiều mâm cơm chiều đã dọn xong mẹ cô mới đi gọi cô dậy ăn cơm, cô im im lặng lặng ngồi ăn cơm chiều, tay cô thì viên viên cục xôi bằng đầu ngón tay út rồi đưa lên miệng ăn từng viên như vậy.
Ba cô thấy mới nói:
- Con lớn rồi, 18 tuổi rồi, sao bữa cơm chiều nay mà còn làm hơn con nít ngồi ăn vậy?
Lời nói của ba vừa xong hình như cô giận dữ lên và đứng lên đi vào phòng đóng cửa im lìm, ai gõ cửa cũng không trả lời.
Mẹ cô nói:
- Có khi nó mệt mỏi từ cơn bất tỉnh sáng nay, đừng quấy phá nó để coi ngày mai ra sao, rồi bàn bạc trò chuyện nhau.
Sáng ra thì cả nhà bắt đầu lo lắng khi không thấy cô dậy nấu xôi sáng như thường xuyên và đêm qua cũng không thấy ánh đèn dầu hay ánh đèn cầy trong phòng cô luôn, chỉ nghe là có tiếng động như có người ở trong phòng thôi.
Bữa cơm trưa đang quây quần chờ cô với tiếng gõ vách gõ cửa ầm ĩ một lát thì mới nghe tiếng động và cô mở cửa ra.
Cả nhà ai cũng bật đứng lên khi thấy cô mặc váy trắng và áo trắng như sư cô trong chùa, cô chậm chậm bước ngồi xuống mâm cơm chung với người nhà, nhưng lại viên viên xôi bằng đầu ngón tay út và đưa vào miệng, được vài miếng thôi rồi trước khi cô đứng lên đi vào phòng cô và khoá cửa trong, cô nói vài câu:
- Từ giờ đi ông đi tu rồi.
Nghe cô nói xong, ngó cô đi vào phòng thì cả nhà như đã hiểu chuyện gì xảy ra với con gái của mình, ai cũng chạy ra sát lan can nhà đứng chứ không ngồi vòng quanh mâm cơm vì giọng nói của cô mà nói ra là giọng nói của đàn ông chứ không phải giọng nói của cô nữa.
Từ ngày hôm đó ai đi qua cửa phòng thì cũng rợn hồn, những lần em gái hay mẹ gọi ra ăn cơm thì cô cũng không ra nữa và nói:
- Đem để ở cửa phòng cho ông.
Mỗi lần mang thức ăn để ở cửa cho thì cô đưa tay ra bưng vào trong phòng và khi cô đưa ra cửa phòng lại thì thức ăn vẫn còn nguyên chỉ có xôi thì hết, như vậy mấy ngày trôi đi thì ba cô mới nói là khoét nơi chân vách phòng thành một lỗ để thức ăn cho, khỏi cô mở cửa phòng vì ai cũng sợ sệt cả.
Rồi những bữa ăn thì cũng như nhau khi cô đưa ra lại thì chỉ có xôi hết thôi, thức ăn vẫn còn như thường.
Tất cả nhà hoang mang và chuyện xôn xao khắp làng, người trong làng ai nghe cũng lui tới đến thăm viếng, nào là hỏi thăm hỏi tìm thầy bùa thầy ngải giúp nhau.
Rồi cũng tìm được một ông thầy bùa thầy ngải mà nghe danh thì thật là giỏi giang ở cách làng 2 huyện, ba mẹ cô mới đi lên cúng bái và mời đến.
Ông thầy bùa nói:
- Đó là một linh hồn thật là dữ lưu luyến với duyên kiếp của cô nữa, không biết có trừ được hay không, các con hãy chuẩn bị cát 9 gánh và sỏi 9 gánh đừng trộn vào nhau để mỗi thứ một bên trước sân nhà, và đi kiếm nước thừa còn lại ở máng xối heo ăn, múc mỗi máng một chút bỏ vào ly cho được 7 máng xối khác nhau, với bông hoa mâm trái cho đủ, chuẩn bị cho xong xuôi rồi ngày thứ 3 ông sẽ xuống nơi đó.
Ngày hẹn đã đến, một cô em gái rất là xinh đẹp và hiền lành trong làng.
Ai cũng lui tới chúc cho an lành tai qua nạn khỏi, nhà hôm nay chật chội với người làng.
Ông thầy bùa ngải đã tới, mâm hoa trái trước cửa phòng cô, tất cả người ngồi xuống chắp tay lễ với lời tụng niệm vang ầm cả nhà, được đâu vài phút thì nghe tiếng từ trong phòng cô vọng ra ngoài: Tiếng đàn ông cười lên khà khà khà như khoái chí, tiếp với tiếng nói mỉa mai:
- Mày không làm gì tao được đâu, mày còn non quá, mày đem tao ra khỏi thân thể vợ tao không được đâu!
Người đang chắp tay lễ ai cũng mặt tái xanh rợn hồn, tiếng tụng niệm vẫn tiếp tục một lát mới ngừng.
Ông thầy bùa nói:
- Ra khỏi thân cô bé này nếu mày không ra thì tao sẽ hại mày! Vài phút ông nói tiếp:
- Cạy cửa phòng và lấy nước máng xối heo ăn đổ vào miệng nó.
Tiếng trong phòng vang lên:
- Tao không uống, tao không uống, đừng đem vào, đừng đem vào!
Rồi ba mẹ, anh trai cô với người già cả trong làng bắt đầu cạy cửa phòng, tất cả đè cô xuống với cơn giãy giụa thật là mạnh mẽ như đàn ông vậy.
Ông thầy bùa bóp mũi cô và lấy nước máng xối đổ vào miệng cô, trong lúc giãy giụa đó hình như có gì đụng mạnh vào nhà làm cho rung chuyển mạnh như cơn động đất vậy làm cho người trong nhà thật là ngạc nhiên và ngó vòng quanh rồi ngó mặt nhau, ai nấy đều mặt tái mét luôn.
Còn trong phòng thì cô nằm bất tỉnh, ông thầy bùa bắt đầu tụng câu thần chú tiếp cho xong việc trong nhà rồi mới ra tụng nơi đống cát với sỏi ở trước sân nhà, trong lúc đang tụng đó thì có một ông già ở ngoài lan can nhà chạy lẹ vào và nói:
- Ai cũng để ý việc trong nhà, khi cơn gió và tiếng rung khi nẫy, cát và sỏi mỗi nơi một góc sân, đã chạy hòa vào nhau rồi.
Người trong nhà bật đứng sững chen nhau ra lan can nhà ngó xuống đống cát và đống sỏi xa nhau hơn 5 thước mà hòa vào nhau thành một đống ở giữa sân, chuyện lạ lùng rợn tóc gáy rợn hồn giữa ban ngày đang in trên nét mặt của mọi người đứng coi ở đó cũng như đầy cái thất vọng cứu vớt con bé rồi.
Ông thầy bùa dừng tụng câu thần chú, ngồi đừ người vài giây, xong cất tiếng thở dài và nói:
- Tôi không có khả năng cứu vớt con bé này, thử kiếm hỏi coi về phía miền nam của thành phố, miền đó cũng có nhiều người giỏi giang lắm, còn tôi cũng không giúp được gì thêm.
Nói xong ông đi ra đứng ngó cát và sỏi trộn vào nhau đang nằm thành đống ở giữa sân nhà và ông chắp tay lễ chào tất cả rồi lên ghe ngược sông về làng.
Còn cô trong phòng thì bắt đầu tỉnh và ngủ luôn, chiều cũng không dậy ăn gì cả cho tới sáng sớm ngày mai khi mẹ dậy nấu xôi sớm theo người lào, cửa phòng cô không khóa được vì hôm qua đã cạy nát ổ khóa rồi, khi mẹ mở coi thì la lên ầm ĩ gọi tất cả dậy đến cửa phòng coi thì ai cũng thoát ra một tiếng < Trời ơi > khi thấy cô ngồi quay lưng ra cửa chắp tay tụng kinh quay mặt về phía cửa sổ đang đóng, đầu cô cạo trọc luôn không còn sợi tóc nào mà sao lại cạo một mình được như thế.
Mẹ nước mắt hoen mi vì thương con khẽ khẽ khép cửa phòng ngủ và đi nấu cơm sáng tiếp rồi đem để vào lỗ bên cạnh cửa cô chứ không mở cửa nữa
Một tuần trôi đi với cái mong ước của ba cô với cậu em trai cùng cái thương và lo lắng của người trong làng, ngồi ghe xuôi theo sông phía nam tìm kiếm thầy bùa thầy ngải, có gặp một ông theo lời giới thiệu và khi đến nơi thì như ông đã biết trước là giúp không được, quay về với sự không vui và thất vọng trong lòng.
Những chiều chiều như thường xuyên thì cũng đông đủ người trong làng đến thăm viếng và trò chuyện khi đầu tối, nhiều đêm cũng đến khuya người làng mới về.
Hôm nay là ngày rằm lớn 15, đêm nay thì vắng tanh vì trời đổ cơn mưa thật là lớn và kéo dài qua đêm cho tới sáng ngày, một sáng với tiếng gọi ầm ĩ của người mẹ mà dậy từ 4 giờ sáng nấu xôi sớm, trời đang mưa ào ạt bên ngoài, cái lo lắng cho mọi người trong nhà là cô không được ở trong phòng, cô đã đi đâu từ trong đêm, kiếm tìm trong nhà khắp nơi, nhà trên nhà dưới cũng không thấy bóng dáng cô ở đâu cả, ầm ĩ với tiếng gọi và bắt đầu mở cửa ra ngoài nhà.
Người làng theo văn hóa dậy sớm nấu ăn sáng rồi mới đi làm ruộng nương, sáng nay ai nghe tiếng gọi tiếng khóc lóc của mẹ cô thì người làng cũng lui tới đông lên dần dần cho tới chập choạng sáng, giúp nhau kiếm lùng hết ngõ nghẻo cũng không thấy cô đâu cả, hạt mưa bắt đầu ngớt hạt.
Trong lúc tất cả đang bâng khuâng và giúp ý kiến nhau thì có một người trong làng từ bờ sông đi tát nước ghe từ sáng sớm đi thẳng tới đám đông đó và nói:
- Cô đang ngồi chắp tay lễ tụng kinh ở nơi tảng đá mà cô lần đầu bất tỉnh đó.
Tiếng chân người rảo bước tới nơi cô ngồi, quả thật như cô đang ngồi ngủ vậy, ai nấy đều có nét lạ ở trên mặt mà không câu trả lời.
Ba cô với em trai cô giúp nhau cõng cô về nhà.
Trong lúc đó có một ông già trong làng thoát ra vài lời với cái thắc mắc trong lòng.
Ông nói:
- Thôi giúp nhau mang cô cháu về tới nhà đã, rồi có gì hẵng trò chuyện nhau sau.
Ông bước theo đám người chậm chậm vừa đi vừa lắc đầu miệng thì lẩm bẩm gì không biết.
Khi về tới nhà đem cô vào nằm trong phòng, ba mẹ anh em thì mải lo lắng cho cô, cửa sổ phòng cô 2 tuần rồi mới mở cho có ánh sáng vào phòng, thì bất thình lình trong lúc đó cô vẫn nhắm mắt nằm và nói thành tiếng đàn ông:
- Đóng cửa sổ ngay và đi ra khỏi phòng ông, cho ông nghỉ ngơi!
Ai nấy đều bật đứng dậy tại chỗ khép cửa và ra khỏi phòng ngay luôn.
Khi ra khỏi phòng thì ông già trong làng mới nói:
- Tất cả ngồi xuống đã, đừng vội vã về nhà vì ông có mấy chuyện thắc mắc muốn hỏi và xin ý kiến các con, coi các con có nghĩ giống ông không? rồi ông bắt đầu hỏi người trong gia đình của cô:
- Lúc sáng nay khi phát giác ra là cô không ở trong phòng từ khi nào vậy?
Mẹ cô trả lời:
- Cỡ hơn 4 giờ sáng vì xôi còn chưa được nấu.
Ông già hỏi tiếp:
- Khi các con kiếm tìm trong nhà không thấy cô, và bắt đầu mở cửa nhà ra ngoài kiếm đó, chốt cửa phía trong nhà có khóa không hay là có người mở chốt rồi?
Ba mẹ anh chị em cô im lặng ngó nhau như đang tìm câu trả lời, người trong làng ngồi đó ngó thẳng vào người trong gia đình cô như đang chờ đón câu trả lời.
Em trai cô nói:
- Em trai cô là người mở cửa đầu tiên và ba là người theo sau.
Khi tìm cô không có ở trong nhà thì chốt cửa phía trong nhà vẫn khóa, cũng không có ai mở trước.
Ông già hỏi tiếp:
- Đêm qua cô ra khỏi nhà lúc nào không biết chỉ phát giác ra là lúc 4 giờ sáng, mà cơn mưa tầm tã như vậy, tất cả chỉ chú ý về cô thôi, có ai để ý không, nơi cô ngồi ở bờ sông không có gì che chở mà thân thể và váy áo lại không ướt chút nào và cũng không dơ bùn đất chút nào cả, cũng may mắn lắm rồi nếu cô không ngồi ở gần tảng đá đó mà cô đi xuống sông thì nguy to luôn.
Nghe ông già 80 tuổi nói xong, tất cả mọi người ở trong nhà lúc đó, như đầy với nét lạ lùng rợn hồn lo lắng hiện lên trên mặt thấy rõ luôn, xong mới chào nhau về làm việc buổi sáng ở nhà mình tiếp, để lại một gia đình buồn sầu lo lắng không có bờ bến trong lúc này.
Chuyện tìm kiếm thầy bùa thầy ngải khi cần lại như càng trôi xa từng ngày, còn nỗi buồn sầu hình như trôi quá chậm với một gia đình trong làng, mỗi ngày là thay phiên nhau ngó vào cái lỗ để cơm cho cô, dù có tối nhưng lúc nào cũng thấy cô ngồi quay lưng ra cửa và chắp tay như đang tụng niệm vậy thôi, rồi ngày rằm lớn 15 thấm thoát đã trôi tới, trong làng thì ai nấy đều để ý giúp nhau coi sáng mai sẽ ra sao, lo sợ cô xuống sông hay đi nơi khác mà tìm không thấy cô luôn.
Rồi 4 giờ sáng, cửa trong nhà vẫn cài chốt im lìm nhưng bóng cô thì đã biến mất từ bao giờ, hơn 4 giờ thì hai cha con đã cõng cô về từ tảng đá bờ sông, người làng lo cơm nước sáng rồi qua nhà cô hỏi thăm, bao nhiêu ý kiến của người làng thì ba mẹ cô cũng đồng ý là:
- Trong thời gian chưa kiếm được thầy bùa thầy ngải