CHƯƠNG 1165
Ý cười lập tức chạy nhoáng qua trong mắt Cố Vũ Tùng, anh ta gật đầu: “Được.”
Cơm nước xong xuôi cũng đã gần nửa đêm.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc trở về phòng.
Cố Vũ Tùng cũng theo Tống Dương Minh vào phòng của anh ấy.
Tống Dương Minh lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra đưa cho Cố Vũ Tùng: “Bộ đồ mới đó, cậu mặc đỡ đi.”
Nghĩ đến việc có lẽ cậu cả Cố chưa từng chen chúc trên một chiếc giường với người khác, anh ấy lại ôm chăn bông ra, xoay người định đi ra ngoài.
Cố Vũ Tùng khẽ nhíu mày: “Tôi ngủ trên ghế sofa là được.”
Sau đó liền đưa tay nhận lấy chăn bông Tống Dương Minh đang cầm.
Tống Dương Minh là quân nhân, ngồi nằm đi đứng đều có một số tiêu chuẩn được huấn luyện trong quân đội.
Đồ anh cầm, anh không buông tay thì người bình thường hoàn toàn không lấy được.
Cố Vũ Tùng so tài với anh, hoàn toàn bại trận.
Sắc mặt của Tống Dương Minh thản nhiên, nhưng thái độ lại rất kiên quyết: “Không cần đâu, tôi đã quen ngủ trên tấm phản ở ký túc xá trong quân đội rồi, ngủ trên sofa đối với tôi cũng giống như ngủ ở nhà.”
Anh ôm chăn mền bước ra khỏi phòng.
Trong một căn phòng ngủ khác.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc cùng nằm trên giường.
Trong phòng đã tắt đèn, giọng nói trầm thấp của hai cô bạn thân vang lên trong bóng tối.
Tống Hân Nghiên hỏi: “Đầu Gỗ, thật ra lần này cậu tới là để tỏ tình với anh tớ phải không?”
Khương Thu Mộc trợn to mắt, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng tối trong phòng: “Không phải, tớ vừa nghĩ tới chỉ có hai anh em cậu ăn tết ở nước ngoài
Cô ấy trở mình, thở dài: “Tớ nói thật với cậu vậy, thật ra tớ cũng rất muốn tỏ tình với anh Dương Minh. Nhưng tớ luôn cảm thấy mình không xứng với người tốt như anh ấy, vẫn cảm thấy chưa chuẩn bị tinh thần xong, không có tự tin. Với sự hiểu biết của tớ về anh Dương Minh, nếu như tớ tỏ tình thất bại, sau này gặp tớ có lẽ anh ấy đều sẽ đi đường vòng. Lúc đó tớ muốn khóc cũng không kịp, không có thêm người yêu, ngược lại còn mất đi một người bạn…”
Quả thật là vô cùng tự ti và không có cảm giác an toàn.
Tống Hân Nghiên im lặng hai giây: “Cậu không sợ bỏ qua lần này thì về sau sẽ không còn cơ hội sao?”
“Sợ chứ. Nhưng tớ càng sợ cơ hội chỉ có một lần, dùng rồi thì sẽ không còn nữa.”
Khương Thu Mộc cay đắng nắm chặt tay cô bạn tốt của mình: “Nhưng tớ tin rằng, nếu bọn tớ có duyên, bỏ lỡ cơ hội lần này thì vẫn còn cơ hội tốt hơn đang chờ tớ.”
Tống Hân Nghiên nghĩ đến căn phòng cách vách có thêm một người đàn ông khác, cô bất ngờ hỏi: “Cậu cảm thấy Cố Vũ Tùng thế nào?”
“Cậu cả Cố? Ha!”
Nghe tiếng cười không rõ hàm ý của Khương Thu Mộc, Tống Hân Nghiên vô thức thắp một ngọn nến, mặc niệm cho Cố Vũ Tùng.
Quả nhiên, Khương Thu Mộc lập tức bật chế độ b ắn rap, những lời khinh bỉ tuôn ào ào ra ngoài.