CHƯƠNG 1166
“Lưu manh vô lại, không biết xấu hổ, tự cao tự đại, u mê quá mức, vô liêm sỉ…”
Khương Thu Mộc chửi mắng không ngừng nghỉ, chẳng biết sao trong lòng lại tự dưng dâng lên một ngọn lửa không tên.
Cô ấy ngồi bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói với Tống Hân Nghiên: “Cậu nói xem, anh ta là đàn ông đàn ang, sao lại có thể đỏm dáng như vậy chứ? Mái tóc dài ba tấc đó, mỗi ngày làm một kiểu, kiểu nào cũng được chăm chút gần như có thể lên tạp chí thời trang. Còn nữa, cậu thấy những bộ quần áo lòe loẹt mà anh ta mặc không? Màu xanh lá dạ quang! Ôi, bà cha nó chứ, bà đây hai mươi xuân xanh, trẻ trung phơi phới đang độ xuân thì mà còn không dám mặc ra đường, vậy mà anh ta có thể mặc y như một con khổng tước…”
Sau khi nghe xong, Tống Hân Nghiên đưa ra đánh giá đúng trọng tâm: “Mặc dù cậu nói đúng hết, nhưng cũng không thể phủ nhận cậu Cố mặc những bộ đồ này trông rất đẹp.”
Khương Thu Mộc lập tức tắt máy, ‘rầm’ một tiếng ngã lại giường: “Cậu nói cũng đúng. Đánh giá anh ta theo mạch suy nghĩ của cậu thì có vẻ cũng không tệ lắm.”
“Sự thật vốn là vậy mà. Thật ra, ngoại trừ việc cậu không thích phong cách của cậu Cố thì đối với bạn bè, cậu Cô vẫn rất trượng nghĩa. Ít nhất mấy lần cậu đi tìm anh ta nhờ giúp đỡ, tuy ngoài miệng anh ta nói không giúp, nhưng hành động lại không hề chậm chạp. Đối với mấy người anh em Tưởng Tử Hàn, anh ta lại càng không tiếc mạng sống.”
Khương Thu Mộc suy nghĩ một lát, cảm thấy rất tán thành: “Cho nên, làm anh em với cậu cả có tiền này cũng ổn áp đấy.”
Tống Hân Nghiên:
Người ta muốn cậu làm vợ tương lai, cậu lại muốn làm anh em của người ta.
Căn phòng kế bên.
Tống Dương Minh tắm rửa, thay quần áo xong, đang chuẩn bị ra ngoài ngủ.
Cố Vũ Tùng đang nằm trên giường chơi game gọi anh ấy lại.
“Anh hai Tống, chúng ta tâm sự đi.” Anh ta cà lơ phất phơ nói.
Tống Dương Minh nhíu mày: “Cậu Cố muốn nói chuyện gì?”
Cố Vũ Tùng đặt điện thoại xuống, dáng vẻ hóng hớt buôn chuyện: “Chỉ là hơi tò mò chút nào, không có ý gì khác. Tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, tại sao vẫn chưa có ý định kết hôn thế?”
Tống Dương Minh thản nhiên cười: “Một là không vội, hai là chưa gặp được người thích hợp. Hơn nữa, tôi mới xuất ngũ trở về, bây giờ còn đang làm quen thích ứng với sự phát triển nhanh chóng của xã hội bên ngoài. Chuyện kết hôn vẫn chưa nằm trong phạm vi kế hoạch của tôi.”
Cố Vũ Tùng nghe hiểu những lời này.
Ờm… Dường như cũng không có lợi cho mình lắm.
Anh ta cười, cố ý thử thăm dò: “Tôi còn tưởng anh và cô Khương là một đôi chứ.”
Tống Dương Minh nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu xa: “Cậu hiểu lầm rồi. Trong mắt tôi, Thu Mộc và Hân Nghiên đều là những đứa em gái mà tôi nhìn các em ấy lớn lên.”
Anh ấy không cố tình gọi là cô Khương nữa, mà là gọi Thu Mộc một cách thân mật.
Xưng hô này, cho dù là ban nãy có mặt Khương Thu Mộc, anh ấy cũng không nói.