Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

159: Chuẩn Bị Giao Ra Ngoài


trước sau


Khương Thu Mộc lo lắng đi tới đi lui trong phòng họp: “Cho nên rốt cuộc giờ phải làm thế nào đây? Chắc chắn có người giăng bẫy chuyện này, tổng giám đốc Tống của mọi người trong đồn cảnh sát càng lâu thì sẽ càng nguy hiểm đối với cậu ấy và cả công ty.

Mau chóng nghĩ xem có cách nào đưa người ra ngoài trước được không rồi hẵng bàn tiếp?”
Mọi người lập tức im lặng.
Khương Thu Mộc tuyệt vọng, tức giận đập mạnh xuống bàn, đánh liều nói: “Thôi đi, chuyện cứu người cứ để tôi nghĩ cách.

Mấy người coi chừng công ty cho tốt.

Trước khi Hân Nghiên chưa về, mọi người cứ tùy việc mà xử lý.”
Dặn dò xong, cô ấy xách túi lao ra khỏi phòng họp.
...
Tại bệnh viện Phổ Nhân.
Khương Thu Mộc đi gặp Cố Vũ Tùng, lại bị ngăn bên ngoài tòa nhà hành chính.
Cô ấy gọi không nghe, cũng không trả lời Zalo.
Cô ấy không nghĩ ra cách nào khác, dứt khoát ôm cây đợi thỏ bên cạnh xe của Cố Vũ Tùng, cứ chờ mãi cho đến nửa đêm.
Cố Vũ Tùng vừa kết thúc ba cuộc phẫu thuật, lúc bước xuống bàn mổ, đầu óc anh ta gần như đã trống rỗng.
Xe dừng tại bãi đỗ, anh ta đang định lên xe thì có một người từ bên cạnh lao ra.
“Cậu Cố!”
Cố Vũ Tùng bị dọa tới mức tức giận, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.
“Mẹ kiếp! Cô Khương, nửa đêm nửa hôm cô không ngủ đi.

Lên cơn bệnh gì mà ngồi trực ở đây dọa chết ai thế?”
Bãi đỗ xe ngột ngạt khó nói nên lời, Khương Thu Mộc bị ngộp tận mấy tiếng đồng hồ, mặt mày tái nhợt: “Xin lỗi, tôi mãi không liên lạc được với anh.

Muốn tới văn phòng tìm anh thì họ lại không cho tôi vào.


Tôi thật sự hết cách rồi.”
Lúc trưa Cố Vũ Tùng cũng đã thấy tin tức sản phẩm mới của Tống Hân Nghiên xảy ra chuyện.
Anh ta và Khương Thu Mộc không có giao tình cá nhân, giây phút đầu tiên nhìn thấy cô ấy thì đã biết lý do cô ấy tới đây.
“Cô Khương, tôi nói thật với cô vậy, cô tới tìm tôi cũng vô ích thôi.

Tôi không thể giúp được chuyện của bạn thân cô đâu.

Còn nữa, tuy anh Hàn đã rời khỏi Hải Thành nhưng anh ấy vẫn rất có uy tín với tôi.

Anh ấy nói rằng không cho tôi quản chuyện của mấy cô, tôi nào có can đảm đối đầu với anh Hàn vì mấy cô chứ.

Cũng không cảm thấy giao tình của chúng ta sâu đậm đến mức vì hai người mà trở mặt với anh em của mình.”
Cố Vũ Tùng vòng qua cô ấy định rời đi.
Khương Thu Mộc vừa tức lại vừa lo lắng: “Tưởng Tử Hàn có tư cách gì mà không lo cho Hân Nghiên? Ai cũng có tư cách mắng cậu ấy nhưng anh ta thì không! Để mặc người khác bắt nạt người phụ nữ và con của mình không lo, uy tín cái rắm ý…”
“Con á? Con cái gì ở đây?”
Sắc mặt Khương Thu Mộc tái nhợt, cơn giận như quả bóng bị xì hơi, lập tức trút ra gần hết.
Cô ấy rầu rĩ vả một cái vào miệng của mình, dáo dác nhìn quanh rồi nói: “Không có gì, tôi tức quá nên nói năng linh tinh thôi.”
Cố Vũ Tùng chau mày nhìn cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô thấy tôi giống thằng ngốc lắm à?”
Khương Thu Mộc ủ rũ, không lo được nhiều như thế.

Cô ấy cắn răng, chuyện gì cũng nói ra hết: “Hân Nghiên mang thai rồi.

Trưa nay mới ngất một lần, chiều nay lại bị đưa tới đồn cảnh sát.


Khoảng thời gian này cậu ấy cũng không ăn uống hay nghỉ ngơi đầy đủ gì mấy.

Suy dinh dưỡng nặng cộng với áp lực tinh thần cao, thai nhi không ổn định.

Một nơi như đồn cảnh sát hoàn toàn không phải nơi dành cho phụ nữ mang thai! Tôi không biết rốt cuộc Tưởng Tử Hàn đang giận chuyện gì, nói thật cho anh biết, nếu anh nói cho anh ta nghe thì nói, không nói thì thôi, thích giúp hay không, chúng tôi cũng sẽ tự nghĩ cách.”
Cô ấy vừa dứt lời, cũng không còn tâm trạng để ở đây chịu tội nữa bèn quay người bỏ đi!
“Mẹ kiếp!”
Cố Vũ Tùng ngây người vài giây, vội lấy điện thoại gọi cho Tưởng Tử Hàn.
Tắt máy!
“Bà cha nó!” Anh ta chửi thầm, vội lên xe, xe dừng ở trước mặt Khương Thu Mộc: “Lên xe đi, đưa người ra trước đã rồi hẵng nói!”
Khương Thu Mộc mừng thầm, cũng không màng mình vẫn còn giận, cúi người chui vào xe.
...
Tại đồn cảnh sát.
Cố Vũ Tùng ra mặt, bảo lãnh người ra dễ như trở bàn tay.
Khương Thu Mộc đã chuẩn bị sẵn một bụng những lời an ủi Tống Hân Nghiên.
Nhưng rồi, người ta đi từ bên trong ra, vẻ mặt thản nhiên và bình tĩnh.
Câu nói của Khương Thu Mộc bỗng dưng bị nghẹn tại cổ họng.
Cảm xúc của Cố Vũ Tùng thì lại rối rắm hơn nhiều.
Lúc Tống Hân Nghiên đi ra, ánh mắt anh ta vô thức dừng trên bụng nhỏ của cô vài giây, sau đấy lập tức bị Khương Thu Mộc trở tay thúc một cú khiến anh ta đau điếng cả người.
Cố Vũ Tùng nghiến răng nghiến lợi: “Khương Thu Mộc, người đàn bà đanh đá nhà cô!”
Cô ấy liếc anh ta, bước nhanh tới đón Tống Hân Nghiên, lo lắng hỏi thăm: “Không sao chứ?”
“Không sao.”
Trái tim

của Khương Thu Mộc trầm xuống, sợ cô buồn bã quá sẽ đau lòng, vội nói: “Cậu đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.


Chúng ta không làm chuyện xấu, không sợ ma gõ cửa.

Cho dù thật sự gặp ma thì cũng không sợ, có cậu Cố ở đây rồi mà.”
Cuối cùng ánh mắt của Tống Hân Nghiên cùng nhìn sang Cố Vũ Tùng: “Cảm ơn.”
Vẻ mặt của anh ta phức tạp: “Cô… đừng có nghĩ nhiều, sức khỏe quan trọng nhất mà.”
Đột nhiên Tống Hân Nghiên cười: “Tôi không yếu ớt như thế đâu.

Nói thế nào thì tôi cũng được xem là người đã trải qua sống chết và đủ mọi sóng gió rồi, sao có thể mới bị hãm hại một chút đã gục ngã không gượng dậy nổi chứ.”
...
Khách sạn Minh Châu, phòng VIP.
Tất cả người nhà họ Tống đều có mặt đông đủ.
Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng tới.
Cô vừa vào phòng VIP, căn phòng tràn ngập tiếng cười bỗng chốc im bặt.
Tống Quốc Dũng lạnh lùng phá vỡ sự im lặng: “Bây giờ Tống Thị bị mày làm ra nông nỗi này, cuối cùng nhớ tới chúng tao rồi à.

Đáng tiếc, đã muộn rồi.”
Tống Hân Nghiên liếc nhìn người ba nuôi của mình, tìm đại một chỗ rồi ngồi xuống: “Ông nghĩ nhiều rồi.”
Cô nhìn đám đông xung quanh, thản nhiên nói: “Hôm nay mời mọi người ăn bữa này chỉ vì muốn nói cho tất cả nghe một quyết định thôi.

Tôi sẽ trả lại Tống Thị mà các người muốn cho mấy người.”
Trong lòng của mọi người vốn vô cùng tức giận, lúc nào cũng sẵn sàng chửi mắng cô giờ lại ngơ ngác.
Tống Mỹ Như cất giọng the thé chất vấn: “Sao mày lại có lòng tốt như vậy? Tống Thị vì mày mà hiện giờ lâm vào cảnh bấp bênh.

Lẽ nào mày muốn ném cục diện rối rắm này cho ba, bác cả và chú ba à?”
Tống Hân Nghiên liếc cô ta một cái.
Cô ta làm nhiều chuyện xấu xa như thế, vậy mà vẫn còn dám xuất hiện trước mặt cô, cũng khâm phục lòng can đảm này thật đấy!
Nhưng hôm nay cô không có tâm trạng tính sổ với cô ta.
Tống Hân Nghiên nói: “Yên tâm.


Tôi vẫn chưa đến mức vô sỉ giống mấy người đâu.

Tống Thị trở nên rối ren trong tay tôi, dĩ nhiên tôi sẽ đi giải quyết ổn thỏa.

Khi giao cho mấy người, nhất định sẽ là một doanh nghiệp kinh doanh bình thường, hơn nữa còn có cả lợi nhuận.

Tống Hân Nghiên tôi sẽ không làm ra loại chuyện giậu đổ bìm leo, làm công ty phá sản rồi mới đưa cho các người.”
Tống Quốc Đại đi thẳng vào chủ đề: “Có yêu cầu gì thì nói thẳng đi.”
Trong số người nhà họ Tống thế hệ này, chắc cũng chỉ có bác cả là hơi đáng tin cậy thôi.
Tống Hân Nghiên nói: “Cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì với mấy người cả.

Chỉ cần sau này đừng có tới gây chuyện với tôi là được, cũng đừng can thiệp vào công việc của tôi.

Sau nguy cơ lần này, công ty khôi phục lại bình thường, tự tôi sẽ dâng trả, cũng coi như không phụ sự gửi gắm ban đầu của ông nội.

Còn tới lúc đó, mấy người quản lý ra sao, phân chia thế nào, tôi cũng sẽ không hỏi nữa.”
Đường Ngọc Linh cũng chanh chua xỉa xói: “Mày nói cũng dễ nghe quá nhỉ? Nói trắng ra thì chính vì mày quan hệ lung tung nên mới khiến công ty ra nông nỗi này.

Nói gì mà sẽ trả lại như cũ, chẳng qua chỉ muốn lấy lại cái danh thanh khiết trong cơn đại nạn thôi.”
Tống Mỹ Như tiếp lời: “Lời đồn dìm chết người đó.

Bây giờ chắc nó cũng thật sự hết cách rồi nên mới ra hạ sách này.

Chỉ nói miệng thôi mà, cũng chẳng mất gì cả.

Đổi lại là con, con cũng làm vậy.”
Chú ba Tống Quốc Bảo cũng cười chế giễu nói: “Cô thật sự tốt bụng như thế ư?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện