“Không.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tớ muốn bỏ cuộc.”
Khương Thu Mộc ngạc nhiên.
Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc bụng nhỏ: “Nếu vẫn còn một thân một mình như lúc trước, dù thế nào tớ cũng chẳng sao cả.
Nhưng bây giờ tớ có con rồi.
Tớ không thể lấy đứa bé ra để cá cược.
Làm ngành này, nhất định cần phải không ngừng tung ra sản phẩm mới, mỗi ngày phải tiếp xúc với rất nhiều vật dụng, nguyên vật liệu hóa học, đứa bé không chịu được.
Với lại dạo này không ít thành viên đội nghiên cứu khoa học bên tớ đã bị đào đi, nếu nghiên cứu phát triển tiếp thì một mình tớ phải gánh đến hơn phân nửa.
Dù bảo đảm an toàn cho đứa bé, cơ thể chắc chắn cũng không chịu được.”
“Vậy cậu đã nghĩ kỹ muốn giao công ty lại cho ai chưa?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Vẫn chưa.
Đợi chuyện lần này qua đi đã rồi hẵng nói.”
Hai người đang nói chuyện thì cảnh sát đến.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đều rất bất ngờ.
Nhưng điều khiến người khác ngạc nhiên là khi cảnh sát tới cửa còn xuất trình giấy tờ cho hai người: “Ai là Tống Hân Nghiên?”
“Tôi.” Tống Hân Nghiên đứng ra.
Cảnh sát thản nhiên lên tiếng: “Chúng tôi nhận được báo cáo, cô làm giả giấy chứng nhận kiểm định chất lượng, mời cô phối hợp điều tra, đi với chúng tôi một chuyến.”
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đều sững sờ.
“Mấy anh có nhầm không vậy?” Khương Thu Mộc chắn trước mặt của Tống Hân Nghiên: “Báo cáo kiểm định chất lượng của chúng tôi được Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm nhà nước cấp.”
Viên cảnh sát lạnh lùng nói: “Có phải nhầm lẫn hay không thì chúng tôi không rõ.
Nhưng bộ phận kiểm định chất lượng của chúng tôi đã tiến hành kiểm tra sản phẩm của mấy cô, son môi Văn Sang mới ra quả thật có chứa mức kim loại nặng vượt mức tiêu chuẩn.”
“Không thể nào!”
Tống Hân Nghiên chau mày: “Sản phẩm của chúng tôi, mỗi lô đều có kiểm tra.”
Cảnh sát dứt khoát cho hai người xem lô mẫu và kết quả xét nghiệm, không ngoại lệ, tất cả kim loại nặng đều vượt mức tiêu chuẩn.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc bỗng ngây người.
“Cô Tống, đi thôi.”
Cảnh sát muốn đưa người đi.
Khương Thu Mộc vội hoàn hồn, bước lên ngăn cản: “Không được, các anh không thể đưa cô ấy đi như vậy.
Cô ấy đang mang thai, nếu xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây?”
Mấy người cảnh sát chần chừ.
Viên cảnh sát dẫn đầu nói: “Chỉ tra hỏi thông thường thôi, vẫn mong cô phối hợp.”
“Đầu Gỗ, không sao đâu.”
Khương Thu Mộc còn muốn nói gì đó, Tống Hân Nghiên đã vội ngắt lời: “Tuy tạm thời không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng tớ hiểu rõ sản phẩm của mình nhất, cây ngay không sợ chết đứng, cậu cứ yên tâm đi.”
“Yên tâm cái con khỉ, trưa nay cậu mới ngất…”
Khương Thu Mộc lo đến đỏ cả mắt.
Tống Hân Nghiên nhìn cô ấy rồi lắc đầu: “Cậu giúp tớ trông chừng công ty nhé.
Không hiểu thì giao cho quản lý bên dưới, họ sẽ xử lý ổn thỏa.”
Cô bàn giao xong thì đi với cảnh sát luôn.
Cảnh sát đến nhanh mà đi cũng vội, đến mức khiến người khác không phản ứng kịp.
Khương Thu Mộc lo lắng phát điên lên, gào lên với Tô Diễm An: “Mau lên, mau triệu tập tất cả giám đốc cấp cao của công ty tới phòng họp ngay.”
Tô Diễm An hoàn hồn, vội lấy điện thoại bấm số, tay nhấn phím còn run lẩy bẩy.
Truyện Huyền Huyễn
Tin tức Tống Hân Nghiên bị cảnh sát đưa đi đã bùng nổ trong nội bộ công ty.
Gần như tất cả mọi người đều vội đổ xô tới phòng họp.
Tất cả đều không rõ chuyện gì xảy ra, nhìn sang Khương Thư Mộc hỏi: “Cô Khương, tại sao cảnh sát lại đưa tổng giám đốc Tống đi? Không phải lúc nãy ở lầu dưới đã chứng thực chuyện lần này là do những người đó cố tình gây sự à?”
“Chúng tôi lập tức đưa báo cáo kiểm định chất lượng qua để bảo lãnh tổng giám đốc Tống ra ngoài.”
“Khó khăn lắm mới lật ngược được những lời đánh giá trên mạng.
Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, e là mọi sự cố gắng trước đây của chúng ta đều sẽ đổ sông đổ bể.”
...
Mọi người bàn tán xôn xao trong phòng họp, ai nấy cũng đều nóng lòng, khó mà bình tĩnh nổi.
Khương Thư Mộc ép mình phải bình tĩnh lại, bắt đầu hỏi: “Báo cáo kiểm định chất lượng mà mọi người nói ở đâu? Tôi xem thử nào.”
Báo cáo kiểm định chất lượng trong tay Tô Diễm An, cô ấy lập tức đưa qua.
Tay Khương Thư Mộc không kìm được run rẩy, cô ấy cũng không hiểu rốt cuộc thứ này là thật hay giả.
Cô ấy hỏi: “ Mọi người xác định cái này là thật chứ?”
Tất cả quản lý cấp cao có mặt đồng loạt gật đầu: “Chắc chắn là thật.
Mỗi lô hàng của chúng tôi đều được lấy mẫu đưa đi kiểm tra, sẽ không thể nào xảy ra sai sót được đâu.”
“Nhưng trong tay của cảnh sát cũng có kết quả kiểm tra ngẫu nhiên của son môi Văn Sang.
Mỗi thỏi đều có chứa kim loại nặng vượt mức tiêu chuẩn.
Mọi người đều là người có kinh nghiệm trong ngành này, hiểu biết nhiều hơn tôi.
Ai có thể nói cho tôi biết chuyện này là như thế nào được không?”
Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên, khó hiểu, vẻ mặt mê mang.
“Chẳng lẽ có người đã động tay động chân với mẫu son môi bị lấy mẫu ư?”
Khương Thu Mộc lắc đầu: “Có người báo cáo, Sở Công thương tới thẳng cửa