Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

179: Diêm Vương Đến


trước sau


Nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, Dạ Vũ Đình mới trở lại giường với sự giúp đỡ của Dạ Nhất.
Dạ Nhất lại ra ngoài.
Đèn đọc sách trong phòng bệnh cũng tắt đi.
Trong bóng tối, Tống Hân Nghiên mở mắt ra, đầu lặng lẽ quay về phía giường bệnh, nhìn bóng đen nhô lên trong bóng tối trên giường bệnh.
Chất lỏng ấm nóng nơi khóe mắt trượt xuống, đọng lại trên chăn bông.
Chắc đây chính là số mệnh rồi.
Người mình thích thì lại chỉ biết làm tổn thương mình, người mình không thích thì lại luôn hi sinh.
Dạ Vũ Đình, xin lỗi anh, cũng cảm ơn anh.

Ngày hôm sau.
Tống Hân Nghiên lại chăm sóc Dạ Vũ Đình như không có chuyện gì xảy ra.
Dạ Nhất đi vào.
“Sếp, chuẩn bị xong cả rồi.”
Tống Hân Nghiên vờ như không biết: “Chuẩn bị cái gì vậy? Hôm nay có việc gì sao?”
“Ừ, trong công ty có chút chuyện, cần tôi đích thân đi một chuyến giải thích với bọn họ.”
“Giờ mà ra ngoài như thế sẽ dễ nhiễm trùng đấy.”
“Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, chỉ cần không quá lâu thì không sao cả.”
Dạ Vũ Đình vừa cười vừa đưa một cái ipad qua: “Ở bệnh viện chán quá, gần đây Hollywood có ra mấy bộ phim lớn đấy.

Sao em không nhân dịp này mà giúp tôi xem thử một chút, chờ tôi quay về thì chúng ta cùng xem?”
Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm anh ta vài giây, cầm lấy ipad: “Được thôi.”
Dạ Nhất đi đến, đẩy xe lăn rời khỏi phòng bệnh.
Cửa khu nằm viện.

Một chiếc Rolls Royce Phantom đã được cải tạo lại đỗ ở đó.
Cửa xe đẩy ra, một mảng dốc từ bên trong trượt ra, nối với mặt đất.
Dạ Nhất đang chuẩn bị đẩy Dạ Vũ Đình lên xe.
“Dạ Vũ Đình.” Giọng nói trầm thấp của Tống Hân Nghiên vang lên từ khu nội trú.
Mọi người sửng sốt, đồng loạt quay đầu.
Mắt Tống Hân Nghiên hơi nhíu lại: “Anh còn quay lại không?”
Dạ Vũ Đình sửng sốt một chút, dịu dàng cười: “Tôi chỉ đi xử lý chút chuyện thôi, còn phải chữa nữa mà, đương nhiên sẽ quay lại rồi.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười.
Cô nhẹ nhàng đi đến, tay đặt lên tay đẩy của xe lăn: “Vậy để tôi đi cùng anh đi.

Tôi nghĩ rồi, mặc dù Dạ Nhất chu đáo cẩn thận, nhưng cậu ấy cũng là đàn ông, đến lúc nếu cần giúp đỡ thì tôi cũng có thể phụ một tay.”
Vừa nói, cô vừa chuẩn bị đẩy xe lăn.
Dạ Vũ Đình quay lại, nắm chặt tay Tống Hân Nghiên: “Tôi đâu chỉ mang theo mỗi Dạ Nhất đâu, trên xe còn có cả tài xế và vệ sĩ nữa, có rất nhiều người ở đây mà.”
Lần đầu tiên Tống Hân Nghiên không cảm thấy khó chịu mà rút tay nữa: “Đúng vậy, nhiều người như vậy mà.

Ngày đó anh bị thương cũng không thấy nhiều như thế.”
Cô gượng gạo nhếch khóe môi: “Nếu như tôi không đuổi theo ra đây, có phải anh định đến khi máy bay hạ cánh rồi cũng không nói cho tôi không?”
Cả trong xe lẫn ngoài xe chìm vào yên lặng.
Ánh mắt của Dạ Vũ Đình vừa né tránh vừa lúng túng.
Tống Hân Nghiên thấp giọng hỏi: “Anh có từng nghĩ rằng, anh cứ đi như thế sẽ khiến tôi thấy thế nào không? Dạ Vũ Đình, anh coi tôi là loại người gì thế?”
“Xin lỗi em.” Dạ Vũ Đình áy náy xin lỗi.
Anh nhìn cô, thở dài nói: “Em không hiểu đâu.

Tống Hân Nghiên, tôi rất thích em, là kiểu thích mà rất quan tâm ấy.


Tôi không muốn em phải chịu thiệt.

Nếu như chân tôi khỏi hẳn, cơ thể cũng hoàn toàn khôi phục như người bình thường, tôi sẽ rất vui vẻ yên tâm khi có em ở bên cạnh.

Nhưng bây giờ, tôi không xứng với em.”
Tống Hân Nghiên đang định nói gì đó, anh ta đã dùng sức đặt lên mu bàn tay của Tống Hân Nghiên, ngắt lời: “Tôi không phải muốn chạy trốn em, chỉ là tôi muốn đổi chỗ chữa bệnh thôi mà, cũng không phải là không trở lại, không gặp em nữa đâu.

Hân Nghiên, chờ tôi.

Chờ tôi khỏe lại, đến khi có thể bảo vệ em, xứng với em rồi, tôi nhất định sẽ quay lại tìm em.

Đến lúc đó, nếu như bên em vẫn chưa có ai khác, tôi tuyệt đối sẽ không lùi lại nữa mà nhất định sẽ dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình.

Nếu như khi đó bên em đã có người đáng để em giao phó cả đời, tôi vẫn sẽ như trước kia, âm thầm bảo vệ em, đứng ở nơi có thể thấy em, lặng lẽ chúc phúc cho em…”
Người đến người đi trong khu nằm viện.
Xe sang, lại thêm cặp nam thanh nữ tú, chỉ trong chốc lát đã hấp dẫn người đến nhìn.
Vài người nghe hiểu cuộc trò chuyện của hai người đã vô cùng cảm động trước sự thâm tình của Dạ Vũ Đình.
Thậm chí có người còn bắt đầu ồn ào.
“Bên nhau đi.”
“Đàn ông tốt như vậy, tuyệt đối không nên bỏ lỡ đâu…”
Tống Hân Nghiên cũng bị cảm động.

Trong tim đau nhói, không sao miêu tả nổi.
Nhưng cũng không làm gì khác được, chỉ tiếc là số phận trêu ngươi mà thôi.
Cảm động, kích động, mất mát nhưng cũng xúc động.
Nhưng lại không hề liên quan đến tình yêu.
Người như vậy, cả đời của cô cũng sẽ

không gặp được người thứ hai.
Nhưng mà không thể rung động được nữa.
Trong lòng Tống Hân Nghiên cũng cảm thấy tự đau lòng cho bản thân mình.
Chuyện đã vậy rồi mà cô vẫn không thể quên được Tưởng Tử Hàn.
Vào giờ phút này, cô cũng đã hiểu rằng, quá khứ của mình và Tưởng Tử Hàn thật sự phải cho qua đi thôi.
Tình yêu không có, nhưng trách nhiệm thì không thể ném đi được.
Cô ngồi xuống trước xe lăn, cầm lấy tay của Dạ Vũ Đình, chân thành nói: “Dạ Vũ Đình, cảm ơn anh, cũng rất xin lỗi anh.

Xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của anh.

Nhưng chuyện ở lại bên anh, bầu bạn với anh là tôi tự nguyện.

Nếu như anh không ngại chuyện tôi không thể đáp lại tình cảm của anh thì tôi cũng có thể kết hôn với anh, lấy danh nghĩa vợ của anh để ở lại chăm sóc cho anh.

Dù cho sau này chân anh có khỏi được hay không, tôi vẫn sẽ tự nguyện ở lại, thật lòng thật dạ mà ở lại bên anh…”
Mắt của Dạ Vũ Đình dần đỏ lên.
Anh ta kích động đến mức khàn cả giọng: “Không hối hận chứ?”
“Không hối hận.”
Dạ Vũ Đình nghiêng người, vui vẻ ôm chầm lấy Tống Hân Nghiên: “Chỉ cần em nguyện ý ở bên tôi, tôi không cần em phải đáp lại bất cứ thứ gì.”
Cả người Tống Hân Nghiên lập tức cứng đờ, vô thức muốn đẩy Dạ Vũ Đình ra.
Tay đã đặt trên ngực của anh ta, nhưng lại chẳng thể đẩy anh ta ra được.
Mọi người vây xem không khỏi vỗ tay.
Tiếng reo hò và huýt sáo cùng vang lên.
Mấy bác sĩ đưa Dạ Vũ Đình ra ngoài cũng rối rít chúc phúc: “Chỉ cần anh phối hợp chữa trị thật tốt thì cuộc sống hạnh phúc ấy sẽ đến rất nhanh thôi.”

“Chúc phúc cho hai người.”
“Trong hoạn nạn thấy chân tình.

Tình yêu cũng chỉ là sự thôi thúc của hormone thôi, còn tình thân lại là mãi mãi.

Hai người sẽ hạnh phúc đến già.”
Tống Hân Nghiên dần chìm vào suy nghĩ giữa những ồn ào ấy.
Hạnh phúc… Chắc có thể thôi.
Nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa.
Dù sao cũng phải làm chút chuyện có ý nghĩa, mình không hạnh phúc nhưng có thể khiến cho người khác hạnh phúc.
Như vậy đã tốt lắm rồi.
Cô thở dài một hơi, đẩy Dạ Vũ Đình ra rồi đứng dậy, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng lẫn trong đám người kia.
Tống Hân Nghiên sửng sốt.
Mấy giây sau, khóe môi người kia nhếch lên một nụ cười lạnh như băng.
“Cố Vũ Tùng, cậu đưa tôi đến đây để tận mắt nhìn thấy cảnh này sao?”
Cố Vũ Tùng cũng sốc luôn.
Câu chửi thề to đùng nghẹn ứ trong cổ họng, xuống không được mà lên cũng chẳng xong.
Khương Thu Mộc nhắm mắt tuyệt vọng.
Đầu óc của Tống Hân Nghiên bị nước vào đến ngốc luôn rồi sao?
Những lời kia, sớm không nói, muộn không nói, lại cứ phải nói vào đúng lúc này.
Gương vỡ khó lành, liệu cô ấy đã từng nghe qua chưa vậy!
Rõ ràng trong lòng vẫn có Tưởng Tử Hàn, nhưng lại đi hứa hẹn nhiều điều với người khác, bây giờ sao họ có thể ở bên nhau được nữa đây!
Khương Thu Mộc run sợ đánh mắt nhìn Tưởng Tử Hàn đang tỏa khí lạnh tứ phía mà rùng cả mình.
Đây đúng là… Đang muốn chết mà Diêm Vương lại đúng lúc đến câu hồn đây mà.
Bị đám người vây quanh, Tưởng Minh Trúc đang chìm trong đám đông thoát khỏi tay ba mình, kéo chiếc vali nho nhỏ, ôm con thỏ con lách khỏi đám người cao to đi ra ngoài.
Cô bé đi đến trước mặt Tống Hân Nghiên, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, dễ thương ấy lên, non nớt hỏi: “Mẹ không còn cần con nữa sao? Cũng không cần lão Tưởng nữa phải không? Tống Hân Nghiên, lời hứa mà mẹ đồng ý với con cũng không tính là gì hết nữa đúng không?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện