Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

180: Người Phụ Nữ Mà Anh Từng Chơi Qua


trước sau


Đôi mắt ngây thơ của trẻ con như một tấm gương chiếu yêu, có thể khiến cho người ta không thể lẩn trốn được.
Cố họng Tống Hân Nghiên hơi cứng lại, tim như bị kim đâm vào.
Đã lâu rồi không gặp cô nhóc, bao lần nằm mơ thấy… Không ngờ khi gặp mặt lại là hình ảnh này.
Tưởng Minh Trúc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên, chờ cô trả lời.
Một lớn một nhỏ, hai người có khuôn mặt nhỏ nhắn với ánh mắt rất giống nhau, cứ thế nhìn nhau.
Tống Hân Nghiên bước đến, ngồi xuống trước mặt Tưởng Minh Trúc, khẽ vuốt má nhỏ mềm mại của cô bé: “Minh Trúc, mẹ biết con luôn là một đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn.

Nhưng thế giới của người lớn rất phức tạp, có rất nhiều chuyện không thể dùng có phải không, có đúng không để có được câu trả lời được.”
“Thế nên chính là mẹ không muốn ở bên hai ba con con, nhưng lại muốn tìm lý do để con tin rằng đó không phải lỗi của mẹ, là do mẹ có lý do bất đắc dĩ chứ gì?”
Cô bé nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi.
Tống Hân Nghiên lập tức nghẹn họng.
Muốn nói phải, nhưng nhìn đôi mắt to tròn đầy mong đợi của cô bé lại không thể thốt thành lời.
Muốn nói không phải, nhưng lại không thể làm trái lòng mình, không thể nhìn cô bé chờ mong xong lại bị thất vọng.
Cô đổi sang cách giải thích khéo léo hơn: “Minh Trúc, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì quan hệ của mẹ và con cũng sẽ không thay đổi.

Trong lòng con đã coi mẹ là mẹ thì mẹ mãi mãi vẫn là mẹ của con.

Nếu trong lòng con coi mẹ là bạn bè, thì chúng ta sẽ luôn là bạn thân, là chị em thân thiết.

Không phải là cứ thân thiết là phải ở bên nhau đâu…”

“Người lớn đều là kẻ nói dối hết!”
Đôi mắt của cô bé đỏ lên, nước mắt trong suốt trực trào trong mắt nhưng vẫn cứ mãi không chịu rơi xuống: “Rõ ràng là mẹ không muốn bên lão Tưởng nữa.

Mẹ có biết không, gần đây tên ngốc này vì mẹ mà không ăn không uống, coi mình thành cái máy chỉ biết làm việc thôi.

Ngày biết được mẹ ở đây, ba đã vui mừng biết bao, sửa soạn mình thật chỉn chu gọn gàng, vội vàng…”
“Tưởng Minh Trúc, ngậm miệng lại!”
Tưởng Tử Hàn thấp giọng quát lên.
Người đàn ông nghiến răng, gương mặt tuấn tú đầy giận dữ, cả người toát ra vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Cô bé tủi thân mím chặt miệng lại, không nói nữa.
Rõ ràng là vô cùng buồn bã, nhưng vẫn kiềm chế không để nước mắt rơi.
Còn nhỏ như vậy mà đã quật cường như thế, tự chủ tốt như vậy khiến cho tất cả mọi người ở đây đều yên lặng, khó chịu theo.
Sự đau đớn trong lòng Tống Hân Nghiên lập tức hóa thành tức giận.
Cô đứng dậy, cười mỉa mai: “Tưởng Tử Hàn, đừng có mà hèn hạ như vậy.

Đẩy một đứa bé ra để chơi bài tình cảm còn giả vờ như mình thanh cao lắm để làm gì.

Tôi nên cảm ơn anh chắc? Loại người tùy tiện cướp đoạt sinh mạng của người khác, cướp đi tự do của người khác, thậm chí còn cho mình quyền hành của đao phủ như anh thì lấy đâu ra mặt mũi để đứng đây quát con bé hả?”
Tưởng Tử Hàn vốn đang tức giận bừng bừng, quay sang nhìn thấy đôi mắt vô hồn của cô, tức giận trong lòng lập tức biến mất.
Đôi mắt cô đỏ hoe, có cả áy náy, thất vọng, đau khổ… Đủ mọi cung bậc cảm xúc cuộn trào sâu trong đôi mắt.
Lồng ngực anh phập phồng mạnh mẽ: “Chuyện đứa trẻ là do mẹ anh không đúng, nhưng Tống Hân Nghiên, con người không thể sống mãi trong quá khứ được, em…”

“Anh thừa nhận là do mẹ anh làm là được rồi!”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng ngắt lời anh: “Đúng là con người không thể sống mãi trong quá khứ được, vậy nên tôi cũng cần có quyết định cho anh và tôi thôi.

Tưởng Tử Hàn, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cũng đừng bảo tôi phải tha thứ cho ai, phải thông cảm cho ai hết! Anh không có cái quyền ấy, tôi cũng chẳng có nghĩa vụ phải làm! Đó là một mạng người, là sinh mạng mà tôi mang! Đừng nói là mẹ anh, kể cả là anh thì cũng không có cái quyền cướp đi sinh mạng của nó từ tôi đâu.”
“Anh biết không? Bây giờ tôi không muốn gặp lại anh một giây phút nào hết! Bởi vì chỉ cần nhìn thấy anh là tôi sẽ lại nhớ đến cái đêm giông bão bùng ấy, nhớ tới cơn đau đớn nỗi uất hận khi phải phải trơ mắt nhìn đứa con còn lẫn máu của mình dần dần biến mất trước mặt.

Nó còn chẳng có quyền được lựa chọn thì đã bị anh vô tình cướp đi sinh mạng mất rồi.

Cảm giác bất lực, tuyệt vọng đó, cả đời này của anh cũng không hiểu được đâu! Tôi cũng mãi mãi không thể quên được!”
Nói xong, cô bắt đầu mất kiểm soát.
Giọng nói bén nhọn như dao, như xé toạc màng nhĩ của mọi người ở đây, cả người không khỏi khẽ run lên, vừa sợ hãi, vừa oán giận.
Đôi mắt trợn trừng lên đầy chua xót, nước mắt lặng

lẽ lăn dài xuống.
Rõ ràng không khóc, nhưng lại khiến người ta thấy buồn bã.
Khương Thu Mộc hối hận, hận không thể giết chết mình cho rồi.
Tất cả là do cô ấy là nhiều chuyện rồi.
Cô ấy dựa vào cái gì mà lại thay Hân Nghiên quyết định, cho rằng cô vẫn còn thích Tưởng Tử Hàn, thế là bèn nổi ý giúp họ làm lành chứ.
Cô ấy đau lòng đến luống cuống tay chân, vội vàng đẩy đám đông ra rồi lao đến, ôm Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, tớ xin lỗi, xin lỗi cậu, tất cả là đều lỗi của tớ.

Tớ không nên đưa bọn họ đến, là do tớ lắm chuyện.


Xin lỗi cậu, cậu đừng như vậy mà, tớ thấy đau khổ lắm...”
Tống Hân Nghiên được Khương Thu Mộc an ủi dần bình tĩnh lại.
Cô nhắm hai mắt lại, đẩy Khương Thu Mộc ra: “Tớ không sao hết.”
Ngực Tưởng Tử Hàn như có bao cát đè lên.
Nặng nề, nghẹt thở, nhưng lại không chết lặng được.
Sự tức giận trong mắt biến mất, để bất lực và xót xa lên thay.
“Anh sẽ không bắt em tha thứ gì hết.” Anh khẽ nói, nhìn Dạ Vũ Đình: “Nhưng có chuyện gì xảy ra giữa em với anh ta vậy?”
“Anh nhìn thấy thế nào thì cứ nghĩ như thế đi.” Không còn kích động nữa, Tống Hân Nghiên nhìn Tưởng Tử Hàn: “So với anh, anh ấy mới là người hợp với tôi hơn.

Sẽ âm thầm giúp đỡ tôi, bảo vệ tôi, sẽ không để tôi khó xử, càng sẽ không ép buộc tôi…”
Cô nói rất nhiều, Tưởng Tử Hàn đứng nghe những lời này cũng bình tĩnh, bị so sánh cũng không có gì là lạ cả.
Cuối cùng cô nói: “Tôi đã đồng ý sẽ kết hôn với anh ấy.”
Sự bình tĩnh và nhẫn nhịn của Tưởng Tử Hàn lại lần nữa đến bên bờ sụp đổ, hàm răng nghiến chặt, cơ mặt căng cứng vì dùng sức.
Anh cố nhẫn nhịn: “Em muốn chống đối anh cũng không sao cả! Nhưng trước khi đưa ra quyết định phải suy nghĩ thật kĩ!”
“Tôi chưa bao giờ rõ ràng và tỉnh táo hơn bây giờ!”
Tống Hân Nghiên vô cùng kiên quyết.
Cô quay về trước mặt Dạ Vũ Đình, khom người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán anh ta.
Dạ Vũ Đình ngơ ngác.
Những người khác cũng kinh ngạc đến ngây cả người.
Thậm chí Khương Thu Mộc còn khẽ hít ngược một hơi.
Hay lắm.

Khỏi cần cố gắng rồi giải thích gì nữa.

Thế là xong rồi!
Tay đặt bên hông của Tưởng Tử Hàn siết chặt lại, gân xanh ở mu bàn tay nổi lên, khớp xương hiện rõ lên trắng bệch.
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, đứng thẳng dậy, cúi đầu, nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Dạ Vũ Đình.
Dạ Vũ Đình tỉnh táo lại, bật cười, vươn tay ra nắm lấy tay Tống Hân Nghiên, kéo cô đến bên cạnh mình.
Mặc dù biết rằng Tống Hân Nghiên chỉ đang lợi dụng anh ta, nhưng trong lòng anh ta không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi phấn khích.
Thậm chí còn hào hứng phối hợp với cô, diễn một vở kịch thật hoàn hảo.
Dạ Vũ Đình nhìn Tưởng Tử Hàn: “Anh Tưởng, đây là lựa chọn của Hân Nghiên, xin hãy nhớ đến lời hứa vừa rồi của anh, đừng ép cô ấy nữa.

Anh đã làm tổn thương đến cô ấy quá nhiều rồi.

Nếu tôi là anh, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt cô ấy đâu.”
“Anh im miệng đi!”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Vũ Đình, đôi mày kiếm nhíu lại, lửa giận sắp bộc phát đã bị dập tắt.
“Dạ Vũ Đình, lúc anh còn nguyên vẹn còn chẳng có tư cách mà nói chuyện với tôi.

Bây giờ anh cũng chỉ là một kẻ tàn phế thôi, dựa vào cái gì mà cho rằng mình đủ tư cách hả?”
Anh kiêu ngạo miệt thị: “Chỉ là một người phụ nữ mà tôi từng chơi qua thôi mà, anh muốn thì cứ lấy đi.”
Nói xong liền quay người bỏ đi.
Ngay cả con gái cũng bị lãng quên ở đó.
Cố Vũ Tùng che trán.
Mẹ nó, chuyện quái gì đang xảy ra vậy!
Lời này nói ra rồi thì chuyện này còn cứu vãn thế nào được nữa!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện