Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 333


trước sau

CHƯƠNG 333

Khương Thu Mộc đang đỡ một người ra khỏi nhà vệ sinh, thấy cảnh này thì đau lòng đỏ cả viền mắt.

Cô ấy bịt mũi chạy tới: “Để tớ làm cho. Tuy cậu phải tự tay làm rất nhiều chuyện từ nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn là cô chiêu nhà họ Tống, lớn lên trong nhung lụa, nào phải làm chuyện thế này bao giờ.”

Tống Hân Nghiên vội đẩy cô ấy ra, nín thở nói vội: “Cậu thì không thế à? Cậu làm mấy chuyện này hồi nào? Đứng xa ra chút đi.”

Sau khi cô đổ bô nôn xong liền đi ra, Khương Thu Mộc còn đứng ở cửa.

Mặt mày cả hai đều tái nhợt, cả nửa buổi cũng không hồi lại.

Tống Hân Nghiên cố nén cơn buồn nôn, nhếch môi cười ảm đạm, an ủi Khương Thu Mộc: “Tớ không sao thật mà. Chỉ cần bọn họ không sao thì bảo tớ đi đổ phân tớ cũng không ý kiến gì hết.”

Một Tống Hân Nghiên hèn mọn như vậy suýt nữa khiến cho Khương Thu Mộc ứa lệ.

Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng vừa lúc tới nơi.

Chúc Minh Đức thấy Tống Hân Nghiên cầm bô trong tay thì hốt hoảng, vội vàng xông lên giành lấy bô trong tay cô: “Mợ chủ, việc này gọi y tá làm là được, tôi đã sắp xếp cả rồi.”

Khương Thu Mộc thở phào một hơi, đẩy Tống Hân Nghiên vào lòng Tưởng Tử Hàn: “Anh đưa Hân Nghiên ra ngoài hít thở không khí trước đã. Người bệnh còn chưa khỏi, khéo cô ấy đã dằn vặt mình bệnh theo rồi.”

Tưởng Tử Hàn đỡ lấy cô gái nhỏ sa vào lòng mình, dẫn người ra khỏi phòng cấp cứu, vừa đi vừa trấn an: “Anh đã nắm rõ tình hình trên đường tới đây rồi. Tình trạng các đồng nghiệp của em không quá nghiêm trọng đâu, Cố Vũ Tùng sẽ chăm nom cẩn thận, không sao cả.”

Tống Hân Nghiên nhìn cửa phòng cấp cứu, cười khổ: “Vừa mới ký mấy hợp đồng lớn, còn chưa kịp vui thì đã vui quá hóa buồn, em thà rằng người nằm nơi này là em…”

Tưởng Tử Hàn cau mày, nắm cánh tay cô, nghiêm túc nói: “Tống Hân Nghiên, tỉnh táo lên. Nếu

người nằm đây mà là em thì bọn họ tìm ai để trông cậy vào nữa chứ? Tin anh đi, bọn họ sẽ ổn thôi.”

Anh nắm tay cô quay lại phòng cấp cứu, nói với mấy người đang nằm ở khu vực quan sát: “Mọi người an tâm dưỡng bệnh, tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không để mọi người lưu lại bất cứ di chứng gì. Chúng tôi cũng sẽ cho mọi người một câu trả lời thích hợp cho chuyện này. Khi nào mọi người ra viện, không cần biết trách nhiệm do ai, ngoại trừ khoản bồi thường theo quy định, tôi sẽ thay mặt tổng giám đốc Tống bồi thường mọi người thêm một phần.”

Bác sĩ đang điền ghi chép quan sát cười nói: “Chắc mọi người không biết đâu nhỉ, bác sĩ Tưởng là đại thần của bệnh viện chúng tôi đấy. Có lời này của anh ấy, dù hôm nay thần tiên hạ phàm cũng không làm gì được mọi người đâu. Mọi người cứ việc an tâm nghỉ ngơi đi, có gì không khỏe thì lập tức nói cho chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý…”

Lúc này, đáy lòng rối bời cả đêm của Tống Hân Nghiên mới an ổn lại.

Mà sau khi tinh thần thả lỏng, cơn mệt mỏi cũng ập tới.

Tưởng Tử Hàn tìm cho cô một cái ghế dựa, để cô ngồi trong góc nghỉ ngơi một lát.

Cố Vũ Tùng và bác sĩ trưởng nghiêm trọng cầm báo cáo xét nghiệm đi tới.

“Anh Hàn.” Cố Vũ Tùng đưa báo cáo cho anh: “Sợ là chuyện lần này không đơn giản.”

Tưởng Tử Hàn nhanh chóng lật xem báo cáo xét nghiệm của tám người họ, đôi mày chợt cau chặt lại.

Bác sĩ trưởng nói: “Đây không phải trường hợp ngộ độc thực phẩm thông thường, nhìn thành phần này, rõ ràng là… có người đầu độc. May mà đưa đi cấp cứu sớm đấy.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện