CHƯƠNG 334
Tống Hân Nghiên đứng bật dậy, mặt trắng như tờ giấy: “Đầu độc?”
Tưởng Tử Hàn trấn an đánh mắt nhìn cô, rồi lại quay đầu nhìn Cố Vũ Tùng: “Báo cảnh sát đi, giao phần xét nghiệm này cho cảnh sát, bảo bọn họ bắt tay vào điều tra từ phương diện này.”
Cố Vũ Tùng gật đầu, cầm báo cáo chạy vội đi.
Tống Hân Nghiên khiếp sợ không thôi: “Có thể là ai chứ? Mục tiêu của bọn họ là em hay là…”
“Đừng cuống.”
Tưởng Tử Hàn an ủi: “Em thuật lại từ đầu đến cuối chuyện hôm nay cho anh nghe đi.”
Tống Hân Nghiên cau chặt mày: “Tăng ca muộn quá nên em mời mọi người ăn khuya. Tất cả đồ ăn đều là lúc ấy mới gọi, Liễu Hoài Thu dùng điện thoại của em để chốt món, bên giao hàng đưa tới. Ăn khuya là quyết định đột xuất thôi, nếu xác định đầu độc thì sao người hạ độc biết bọn em sẽ gọi cơm ngoài đúng lúc ấy được chứ? Thế nên rất có thể mục tiêu đầu độc là em, có phải có người theo dõi nhất cử nhất động của em không?”
Càng nghĩ càng cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Nếu thật là như vậy thì đúng là quá đáng sợ!
Tưởng Tử Hàn buồn cười nhéo má cô: “Em đã trải qua nhiều như vậy rồi, sao gặp chuyện thế này vẫn còn sợ thế? Cảm thấy bất ngờ có phải hơi ngốc quá không? Tổng giám đốc Tống, xem ra em nếm chưa đủ nhiều đòn hiểm của xã hội rồi…”
Tống Hân Nghiên buồn bực hất tay anh ra: “Em đã lo muốn chết rồi mà anh còn có tâm trạng đùa nữa.”
Nụ cười của Tưởng Tử Hàn nhạt xuống: “Có ông xã em ở đây, tuyệt đối sẽ không để đồng nghiệp của em gặp chuyện không may, càng sẽ không để em gặp bất trắc. Vào văn phòng anh nghỉ một lát đi,
Anh gọi y tá tới dẫn Tống Hân Nghiên đến văn phòng riêng của mình, còn anh thì đi thay quần áo, đi đối chiếu kết quả xét nghiệm để điều chỉnh thuốc cùng Cố Vũ Tùng.
Lúc này sao Tống Hân Nghiên có thể nghỉ ngơi cho được.
Giờ cô còn chẳng dám đứng yên một chỗ.
Chỉ cần dừng hoạt động là trong đầu sẽ không nhịn được mà suy nghĩ vẩn vơ.
Tống Hân Nghiên bảo y tá đi rồi lại chạy tới khu giám sát, cùng Khương Thu Mộc phụ giúp y tá mà Chúc Minh Đức tìm tới.
Một đêm bận rộn. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mãi đến hừng đông, tình trạng của những người trúng độc mới được khống chế, ổn định trở lại, cũng chuyển vào phòng bệnh.
Tống Hân Nghiên chờ đến khi mọi người ngủ cả rồi mới như đứt dây cót, ngồi phịch xuống ghế nghỉ ngoài phòng bệnh.
Cô nắm chặt tay Khương Thu Mộc.
Tay hai người đều lạnh, nắm lấy nhau cũng không dễ chịu gì, nhưng lại rất an tâm.
“Đầu Gỗ, đêm nay cậu vất vả rồi. Cảm ơn cậu.”
“Cậu ngứa đòn đấy hả.”
Khương Thu Mộc nhẹ nhàng vỗ lên gáy cô: “Khách sáo với tớ này, đánh chết cậu bây giờ.”
Hai người nhìn nhau cười, ngồi sóng vai trên ghế, cuối cùng cũng tìm được chút cảm giác chân thật.
Khi Tưởng Tử Hàn bận xong việc trở lại, Tống Hân Nghiên đã mệt đến mức ngủ thiếp đi trên ghế nghỉ.
Anh khom người, đang định ôm cô lên thì Tống Hân Nghiên tỉnh lại.