Chương 374
Chúc Minh Đức đã chuẩn bị xe chờ ở dưới tầng.
Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng vừa lên xe, anh ta đã giậm ga lao đi.
“Bây giờ mợ chủ đang ở nhà xưởng. Tất cả mọi người trong công ty đều đến nhà xưởng cùng cô ấy, các công nhân cũng cùng nhau tăng ca.”
Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Đến công xưởng đi.”
“Vâng.”
Chúc Minh Đức quan sát sếp nhà mình qua kính chiếu hậu, người từ trước đến nay chẳng có cảm xúc, giờ lại trông hơi sốt sắng.
Anh ta thu hồi tầm mắt lại, thấp thỏm nói: “Bình thường mợ chủ cũng không phải cô gái yếu đuối gì. Cô ấy rất có năng lực, cũng rất quyết đoán. Từ khi nhà xưởng bị cháy cho đến khi lửa được dập, cô ấy đứng ở đó theo dõi cả đêm. Đến quần áo chưa kịp thay đã đến công ty luôn, chỉ đạo quyết đoán từng việc một, bất kể là khách hàng hay nội bộ công ty thấy hỗn loạn đều đã được trấn an.”
“Bên cảnh sát phòng cháy chữa cháy muốn gây phiền phức cũng không làm được. Bây giờ nhân viên trong công ty và những công nhân ở nhà xưởng bị cháy không có chỗ để đi kia đã được sắp xếp làm thêm giờ ở hai công xưởng khác, không có ai phản đối cả. Để tạo lòng tin hơn với mọi người, cô ấy còn nói nếu không xong việc thì cô ấy cũng không rời khỏi nhà xưởng. Chỉ một câu nói đó thôi đã khơi dậy lòng tin sục sôi của mọi người, cảm giác chán nản thất bại cũng không còn nữa.”
Đôi lông mày đang cau lại của Tưởng Tử Hàn cũng chẳng hề giãn ra chút nào, ngược lại còn thấy khó chịu hơn.
Anh trừng mắt nhìn Cố Vũ Tùng.
Cố Vũ Tùng bị chọc giận, ngồi thẳng lên: “Sao có thể để cho một cô gái như chị dâu cùng ăn cùng ở với công nhân
Chúc Minh Đức: “…”
Cậu Cố, dù gì thì cậu cũng là người thừa kế của Cố Thị cơ mà, người nhà cậu có biết cậu nhát gan thế này không?
Tưởng Tử Hàn cứ như chẳng nghe thấy Cố Vũ Tùng nói gì cả, lấy điện thoại ra, đọc đi đọc lại những dòng xin lỗi nhận sai mà trước đó Tống Hân Nghiên đã gửi trên Zalo.
Một cô gái nhỏ bé quyết đoán như thế mà lúc nói xin lỗi lại tỏ ra tự ti yếu đuối đến vậy.
Trái tim Tưởng Tử Hàn bỗng như quặn thắt, nỗi hối hận dần lan rộng khắp tâm trí.
Anh đã cố kìm lại mà tỏ ra phớt lờ cô những ngày qua, nhưng lại đúng lúc lại gặp chuyện thế này, dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái mà thôi.
Khi đó cô ấy phải bất lực biết bao…
Nghĩ đến những điều này, Tưởng Tử Hàn lại cảm thấy ngột ngạt, cất điện thoại đi.
…
Xưởng gia công.
Tưởng Tử Hàn mặc một bộ vô trùng rồi vào trong phân xưởng.
Từ phía xa đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang ôm vật liệu đi lại giữa công nhân ở từng hàng dây chuyền.
Kiểm tra chất lượng, đóng gói, vận chuyển… Chỗ nào thiếu người thì cô luôn là người xuất hiện ở đó đầu tiên.