Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 375


trước sau

Chương 375

Phần tóc lộ ra bên ngoài mũ vô trùng ướt sũng, dính cả vào mặt nhưng cô lại chẳng cảm nhận được.

Trái tim Tưởng Tử Hàn trùng xuống, rảo bước qua đó rồi cứ thế ôm lấy một hộp hàng trong tay cô lên.

Tự nhiên trên tay trống không, Tống Hân Nghiên ngơ ngác.

Tưởng Tử Hàn đã bê đồ đi rồi.

Cô vội vàng đuổi theo: “Sao anh lại đến đây?”

Người đàn ông cứ như không nghe thấy: “Để đồ ở đâu?”

“Ở đó.” Tống Hân Nghiên chỉ vào một chỗ: “Anh…”

Cô đang định nói với anh vài câu.

Nhưng người đàn ông đáng ghét này lại lạnh lùng quay người đi, chẳng thèm để ý đến cô.

Tống Hân Nghiên: “…:

Không để ý thì không để ý luôn đi!

Cơn tức giận dâng trào, cô quay người tiếp tục bận việc của mình.

Hai người lẳng lặng làm việc, nhưng từ họ lại tỏa ra hơi lạnh bức người.

Không khí khẩn trương sục sôi trong phân xưởng bỗng chốc như bị đóng băng.

Tất cả mọi người ở đây đều không khỏi căng thẳng, tăng tốc độ làm việc trên tay.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy hiệu suất làm việc tăng lên rất nhiều.

Tưởng Tử Hàn đặt một đống bao bì chờ đóng đến các dây chuyền, khi quay người lại nhìn Tống Hân Nghiên thì thấy cô đã sang hỗ trợ cho bên vận chuyển thành phẩm, tập trung hết mình, hồn nhiên quên luôn cả anh.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn chợt lạnh đi, quai hàm cắn chặt lại.

Người phụ nữ đáng chết này,

rốt cuộc chút tự giác nào của một người phụ nữ không vậy?

Nhà xưởng bị cháy, cứ không nói không rằng mà tự mình gánh vác hết, không hề có ý định nhờ anh giúp đỡ.

Trong mắt cô, anh là người chồng có cũng được, không có cũng chẳng sao, dư thừa đến nỗi có thể tùy tiện vứt sang một bên như vậy sao!

Trong lòng Tưởng Tử Hàn cứ như có mồi lửa, đốt chẳng lên, dập cũng chẳng tắt.

Chỉ biết trút hết tất cả, lao như con thiêu thân vào làm việc, lạnh lùng không nói năng gì cho đến tận giờ nghỉ.

Bữa ăn cho công nhân là đặt thức ăn nhanh bên ngoài.

Lúc Tống Hân Nghiên ngồi xuống, cảm giác như xương cốt trên người sắp rã ra đến nơi rồi.

Chúc Minh Đức cầm một suất đồ ăn đến.

Tống Hân Nghiên không có cảm giác thèm ăn, nhưng vẫn mở hộp đồ ăn ra, mùi thơm của đồ ăn xộc vào mũi.

Cá sốt, thịt viên sốt tương đỏ, thịt bò sốt vang, đùi gà sốt tương, nấm đông cô sốt dầu hào, bốn thịt một chay, còn thêm canh sườn heo.

Nhìn thôi đã thấy thèm rồi.

Nhưng Tống Hân Nghiên lại ngơ ngác: “Hình như đồ ăn tôi đặt đâu phải thế này đâu?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện