Chương 376
Mặc dù đồ ăn cô đặt cũng không kém gì, nhưng so với cái này thì vẫn kém cả mấy bậc!
Cô cầm hộp đồ ăn đứng dậy, định đi tìm trợ lý Tô Diễm An để xác nhận lại.
Chúc Minh Đức vội vàng nói: “Đồ mợ chủ đặt đã hủy rồi, đây là sếp bảo tôi đặt lại. Những lúc làm thêm giờ thế này mọi người rất vất vả, dinh dưỡng phải đặt lên hàng đầu, mấy bữa ăn sau cũng sẽ theo tiêu chuẩn này.”
Anh ta tranh công, cười nói: “Chi phí các thứ mợ cũng không cần phải quan tâm, sếp tài trợ hết từ tài khoản riêng của mình, mợ chủ không cần phải cảm động quá đâu.”
Tống Hân Nghiên im lặng chớp mắt: “Giúp tôi nói lời cảm ơn với anh ấy, nhưng mà không cần đâu. Chút tiền này tôi vẫn có thể lo được.”
Nụ cười trên mặt Chúc Minh Đức cứng đờ.
Thôi toang!
Anh ta có cảm giác mình nịnh bợ quá đà mất rồi!
Tưởng Tử Hàn bưng hộp đồ ăn đến, trong lòng Chúc Minh Đức hoảng hốt, vội vàng tìm cớ chuồn mất.
Chỉ còn lại hai người đứng cách nhau một chiếc bàn ăn hẹp dài, đối mặt với nhau.
Hai người im lặng ngồi xuống, mở hộp đồ ăn ra bắt đầu ăn cơm.
Tưởng Tử Hàn gắp đùi gà trong hộp đồ ăn của mình sang hộp đồ ăn của Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên đang gắp đồ ăn chợt dừng đũa, còn không thèm liếc đến đã gắp đùi gà trả lại.
Bầu không khí đông cứng lại.
Đáy mắt Tưởng Tử Hàn hiện vẻ không vui, lại gắp đùi gà sang.
Tống Hân Nghiên nhìn miếng đùi gà lại nằm trong hộp đồ ăn của mình, trong
Cô tức giận đùng đùng, dùng đũa chọc thẳng vào đùi gà, gắp lên, đang định ném lại vào hộp đồ ăn của Tưởng Tử Hàn.
“Bộp!”
Đùi gà tuột khỏi đũa, rơi xuống bàn ăn.
Hai người bỗng chốc đều cùng nhìn miếng đùi gà đáng thương kia.
Mắt Tống Hân Nghiên lập tức đỏ hoe, ném đũa xuống, giận dữ đứng dậy ra khỏi phòng ăn.
Tưởng Tử Hàn sầm mặt đuổi theo, chặn người lại ở cửa phòng ăn.
Phòng ăn còn rất nhiều người, mọi người rối rít liếc sang bên này.
Anh kéo người về phía hành lang cửa thoát hiểm.
Cánh cửa sau lưng vừa đóng lại, Tống Hân Nghiên đã vội hất tay Tưởng Tử Hàn ra, trừng đôi mắt đỏ hoe lên: “Anh đừng có mà trẻ con như vậy nữa, lãng phí thức ăn!”
Tưởng Tử Hàn vừa buồn cười vừa tức giận, chỉ đành giữ bình tĩnh: “Em là người làm rơi đùi gà kia mà.”
Vành mắt của Tống Hân Nghiên càng đỏ hơn, vừa giận vừa tủi thân: “Anh không gắp sang thì nó rơi được hả?”
Cô đẩy anh ra, quay người đi về: “Anh đi về đi, về khách sạn mà tìm Thu Khánh của anh ấy. Ở đây không chào đón anh đâu.”
Tưởng Tử Hàn bừng tỉnh, chút cảm xúc đè nén và không vui trong lòng kia chợt tan biến, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Anh kéo người lại: “Em đến khách sạn tìm anh hả?”