Chương 383
Đây là câu lúc nãy của cô.
Nhưng bây giờ nghe lại thấy nồng nặc mùi chua.
Cô nín cười: “Bọn họ không giống với những người mà cậu Cố đưa tới. Người ta đều là dân chuyên làm sản xuất dây chuyền, vừa đến đã bắt tay vào làm việc rồi.”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc cô: “Thật không?”
Tống Dương Minh cau mày.
Sự không vui của Tưởng Tử Hàn chỉ thiếu điều nói thẳng ra miệng thôi, nhưng cũng có thể nhận thấy anh rất quan tâm đến Tống Hân Nghiên.
Chẳng qua sự quan tâm như vậy cũng đồng thời ẩn chứa cả sự độc đoán trong đó.
Trước mặt người đàn ông này, cô em gái được anh ấy chiều chuộng từ bé tới lớn sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi.
Nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc để nói điều này.
Anh ấy đón nhận ánh mắt của Tưởng Tử Hàn: “Hai hôm nay con nhóc này có lẽ sắp phát điên rồi, chắc là chưa chợp mắt phút nào. Cậu đã đến rồi thì vừa khéo đưa con bé về nghỉ ngơi cho khỏe, ở đây cứ giao cho tôi.”
“Em không mệt!”
“Nghe lời!” Tống Dương Minh không cho phép chống đối.
Hai anh em mắt đối mắt vài giây, Tống Hân Nghiên thua trận: “Được rồi, em tìm chỗ chợp mắt một lúc, đợi lát nữa trở về thay ca với anh.”
“Đi đi.”
Tống Dương Minh đẩy cô vào trong lòng Tưởng Tử Hàn, xoay người ra khỏi phòng làm việc, đi về phía phân xưởng.
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn tối lại, kéo Tống Hân Nghiên rời khỏi nhà xưởng.
Xe chạy như bay
Tưởng Tử Hàn không nói một câu.
Tống Hân Nghiên muộn màng phát hiện, hình như người đàn ông hẹp hòi này lại dỗi rồi.
“Giận đấy à?”
Tưởng Tử Hàn chăm chú lái xe, làm bộ không nghe thấy.
Tống Hân Nghiên thầm nguýt mắt, giải thích: “Anh có thể đừng ghen tuông vô cớ được không? Đó là anh trai em. Tuy rằng bây giờ em đang quản lý Tống Thị, nhưng dù sao cũng là công ty của nhà họ Tống, là tâm huyết cả đời của ông nội. Mặc dù trước giờ anh ấy không quan tâm đến chuyện trong nhà, nhưng thật sự xảy ra chuyện cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Cuối cùng Tưởng Tử Hàn cũng lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô: “Anh trai không có quan hệ máu mủ.”
Tống Hân Nghiên buồn bực, vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Đúng, không phải anh trai ruột thịt. Nhưng một người ngoài như em gánh vác công ty thay cho nhà họ Tống, còn anh ấy mới thật sự là người nhà họ, chẳng lý nào không quản?”
Cô dừng một chút rồi lại nói: “Huống chi, bây giờ em bận tới mức xây xẩm mặt mày luôn này, ngay cả thời gian ngủ cũng chẳng có, đâu rảnh mà hẹn hò ngoại tình gì đó chứ?”
Người đàn ông chỉ yên lặng.