Chương 384
Tống Hân Nghiên cọ lại gần, ôm lấy cánh tay phải của anh.
“Được rồi, em đã giải thích rồi, anh rộng lượng một chút đi mà, đừng tức giận nữa.”
Tay phải của Tưởng Tử Hàn đang cầm vô lăng, bỗng chịu lực ép bất ngờ, chiếc xe “vèo” một tiếng chạy theo hình chữ S ở trên đường.
Hai người bị dọa sợ chết khiếp.
Tưởng Tử Hàn sa sầm mặt, quở trách: “Ngồi cho ngay ngắn đi, anh đang lái xe.”
Tống Hân Nghiên càng ôm cánh tay anh chặt hơn.
Tưởng Tử Hàn bó tay, chỉ đành đổi sang tay còn lại nắm lấy vô lăng, để mặc cô ôm chặt cánh tay phải của anh vào trong lòng.
Dưới cánh tay rắn chắc là phần mềm mại trước ngực của người phụ nữ. Trái tim trong lồng ngực cứ chốc lát lại nảy lên va chạm từng chút. Tần suất rất bình thường, nhưng cảm giác va chạm đó khiến ánh mắt của Tưởng Tử Hàn bỗng trở nên u tối, trong thoáng chốc lòng dạ rối bời.
Tống Hân Nghiên vẫn hồn nhiên không biết, cô nghiêng đầu qua, tựa lên vai anh: “Quan trọng nhất là lúc nào em cũng nhớ rõ mình đã kết hôn. Chồng em cao lớn tuấn tú, đẹp trai lắm tiền. Trái tim em lại nhỏ bé, chứa một mình anh còn chẳng đủ, nào còn chỗ cho người đàn ông khác. Cái gì mà Dạ Vũ Đình chứ, dù có đẹp trai, dịu dàng săn sóc đi chăng nữa cũng không sánh được một phần nghìn của chồng em đâu. Em và anh trai lớn lên bên nhau từ nhỏ. Giữa bọn em, tình thân đã ăn sâu vào xương cốt rồi, hoàn toàn không thể nào có tình cảm khác gì đó đâu. Chúng em là anh em, đời này chỉ có quan hệ này thôi!”
Cô cúi người, hôn “chụt” một cái thật vang trên sườn mặt như đao khắc của người đàn ông: “Đầu
Một khi cô gái nhỏ bật chế độ nịnh hót tung trời lên là cả quá trình không biết xấu hổ là gì hết.
Tưởng Tử Hàn sa sầm mặt chưa đến ba giây đã thất bại.
Quần áo mùa hè mỏng manh, xúc cảm trên cánh tay ngày càng rõ rệt. Nhịp đập “thình thịch” nơi trái tim của cô gái nhỏ cứ chốc lát lại đánh lên thần kinh của anh, dấy lên từng đợt điện lưu.
“Kít!”
Tưởng Tử Hàn đột ngột giẫm phanh xe, lốp xe cọ xát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai rồi dừng lại bên đường.
Tống Hân Nghiên đụng mạnh về phía trước theo quán tính.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì cánh cửa bên cạnh đã bất ngờ bị mở ra. Dây an toàn bị cởi ra, anh bế cô ra rồi ném vào hàng ghế sau.
“Ôi, anh làm…”
Cô còn chưa nói xong, người đàn ông đã chui vào, bổ nhào tới, đè cô lên ghế sau rồi hôn như mưa rền gió cuốn.
“Ưm… Ưm…”
Lúc bị hôn đến sắp nghẹt thở, Tống Hân Nghiên đấm anh để kháng nghị.
Cuối cùng người đàn ông cũng buông môi cô ra, hơi lùi lại: “Làm em!”
Tống Hân Nghiên thở hổn hển, mặt đỏ bừng, không biết là do bị hôn hay bị câu nói trắng trợn của anh làm thẹn thùng.
Cô nghiến răng khẽ quát: “Tưởng Tử Hàn, anh phải biết xấu hổ chút chứ. Giữa ban ngày ban mặt, chúng ta vẫn đang ở ven đường…”
“Ưm…”