Chương 698
Lướt rồi lướt, đôi mắt cô bé đột nhiên sáng lên, trong lòng dần hình thành một ý tưởng.
Đã khó giải quyết như vậy, xem ra cô bé không ra tay giúp đỡ cũng không được.
Cô nhóc thoát ra khỏi trang hotsearch, chuyển sang zalo, kiểm tra số dư trong điện thoại của mình.
Không nhiều, chỉ có hơn 900 triệu, là tiền mừng tuổi mà người lớn tuổi tặng trong dịp Tết và ngày lễ.
Cũng không biết có đủ không.
Cô nhóc khó xử nhíu đôi lông mày nhỏ, lập tức dãn ra.
Không quan tâm nữa, không đủ thì nghĩ cách khác….
Đôi mắt lanh lợi của cô nhóc hưng phấn đến mức đảo quanh…
Lịch Viên.
Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung ngồi trong phòng khách, hai người đang thương lượng cái gì đó.
Tưởng Tử Hàn bế Tưởng Minh Trúc đi vào phòng.
Mộ Kiều Dung lập tức gọi con trai lại: “Hàn, con về thật đúng lúc.”
Tưởng Tử Hàn dừng bước nhìn mẹ.
Mộ Kiều Dung đứng lên cười nói: “Mẹ và Thu Khánh đã xem được mấy ngày thích hợp tổ chức hôn lễ, con đến xem đi, chọn một ngày.”
Tưởng Tử Hàn và Tưởng Minh Trúc đang được anh bế đồng thời cau mày.
Trên khuôn mặt của một lớn một nhỏ đồng thời hiện lên sự không chịu nổi.
Mộ Kiều Dung thấy con trai không nói gì, vội vàng nói: “Đương nhiên, mẹ biết con bận. Chuyện như chuẩn bị hôn lễ, không cần con lo, mẹ sẽ chuẩn bị thay cho hai đứa, đến lúc đó con tham dự
Bà ta lấy chiếc điện thoại đang hiện thị mở lịch ra đưa về phía Tưởng Tử Hàn: “Con xem mấy ngày này….”
“Con chưa có ý định tổ chức đám cưới.”
Tưởng Tử Hàn không cho mẹ một chút mặt mũi, khẽ ngắt lời: “Đăng ký kết hôn hợp pháp là được rồi, nhưng thứ khác không cần.”
Nụ cười trên khuôn mặt Sở Thu Khánh lập tức có chút không giữ được nữa.
Mộ Kiều Dung không tán đồng cau mày: “Cả đời chỉ kết hôn có một lần, việc đại sự cả một đời, sao có thể qua loa như vậy được? Hơn nữa hôn sự của con và Thu Khánh là ba con…”
Sắc mặt Mộ Kiều Dung lập tức trở nên lạnh lùng.
“Dì à.” Sở Thu Khánh vội vàng đứng dậy: “Có tổ chức hôn lên hay không thực ra cũng không sao. Hơn nữa, bây giờ đang thịnh hành kết hôn mà không huy động nhiều người, cũng sẽ không mệt mỏi, cả người thoải mái có gì không tốt chứ.”
Cô ta lấy lòng, quan tâm nhìn Tưởng Tử Hàn: “Cháu cũng không bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế với việc tổ chức hôn lên, cho dù Hàn lựa chọn như thế nào, cháu đều ủng hộ.”
Mộ Kiều Dung đau lòng, thở dài: “Đứa bé này, chỉ có thể làm cháu chịu tủi thân như vậy thôi….”