Chương 699
Tưởng Tử Hàn lười quan tâm đến hai người, một ca một xướng, bế con gái đi lên tầng.
Sở Thu Khánh nhìn theo bóng lưng của đoạn tuyệt của người đàn ông, oán hận nắm chặt tay lại.
…..
Ngày hôm sau.
Trại giam.
Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh cũng vội vàng từ Hải Thành đến.
Tống Dương Minh cả một đêm nhờ vào quan hệ có được chấp thuận đặc biệt, thuận lợi gặp được Tống Hân Nghiên.
“Anh hai, Thu Mộc.”
Tống Hân Nghiên vừa bất ngờ vừa cảm thấy áy náy: “Xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi.”
Trong hai ngày bị giam giữ, Tống Hân Nghiên ăn không ngon, ngủ không yên, thỉnh thoảng lại bị thẩm vấn, cả người tiều tụy đến mức khiến người khác đau lòng.
Khương Thu Mộc nhìn chiếc còng tay trên tay của Tống Hân Nghiên, mắt đột nhiên đỏ lên: “Bọn họ làm khó cậu? Những người này sao có thể như vậy chứ!”
Tống Hân Nghiên vội vàng cười nói: “Không sao, không sao.”
Cô sửa sang lại quần áo, đầu tóc: “Bây giờ là xã hội pháp trị, tớ không làm những chuyện này, bọn họ có thể làm gì để làm khó tớ? Chỉ thăm hỏi bình thường thôi, chỉ là ở đây, khó tránh khỏi có chút không quen. Tớ thật sự không sao.”
Khương Thu Mộc nửa tin nửa ngờ, nhưng trong lòng ít nhiều cũng dễ chịu hơn một chút.
Tống Dương Minh ở trong quân đội nhiều năm như vậy, biết rất rõ quá trình thẩm vấn như thế này.
Anh ấy không đơn thuần như Khương Thu Mộc, chỉ nói: “Anh tới chậm, để em phải chịu khổ rồi. Nhưng giờ đã có anh ở đây, em không cần lo lắng nữa. Anh đã đi gặp thủ trưởng trong phân
“Anh!” Tống Hân Nghiên cau mày, không đồng ý nói: “Trước kia hồi ở bộ đội anh cũng chưa từng làm phiền tới cấp trên, dùng quan hệ để làm gì đó, bây giờ…”
“Yên tâm, không có đi cửa sau. “
Tống Dương Minh xoa đầu em gái một cách cưng chiều, khiến mái tóc của cô loạn hết cả lên: “Anh tin em gái mình sẽ không làm ra những hành vi quá khích như vậy, thế nên mới nhờ lãnh đạo đánh tiếng, yêu cầu bên kia nhất định phải phá án một cách công bằng chính trực.”
Tống Hân Nghiên yên lòng.
Anh trai không phá lệ vì cô là được.
Cô cảm động tới ướt cả hốc mắt: “Anh, cám ơn anh. “
Tống Dương Minh ôm cô vào ngực, vỗ lưng cô dỗ dành: “Được rồi, muốn ôn chuyện hay cảm động gì đó thì để sau đi, nói chính sự trước đã.”
Khương Thu Mộc vội vàng gật đầu phụ họa: “Lần này tớ dẫn theo luật sư tới, còn tìm một vị pháp y cực kỳ xuất sắc ở Hải Thành. Nước thủ đô quá sâu, tớ không tin nổi người nơi này.”
Tống Dương Minh không yên tâm, nhỏ giọng dặn dò: “Tuy bọn anh có thể thường tới đây thăm em, nhưng không có cách nào nhúng tay vào đây để chăm sóc cho em được, em nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, đừng nghĩ nhiều, những chuyện khác giao cho bọn anh giải quyết.”
Ba người đang nói chuyện.