CHƯƠNG 870
Thật sự là một người phụ nữ ngon miệng! Ánh mắt dữ dằn nhưng lại không thiếu vẻ quyến rũ trêu chọc trái tim người khác.
Người đàn ông cười dâm đãng: “Qua quýt và thô bạo hình như quá phí của trời, những anh em này của anh cũng sống không dễ dàng, em hy sinh bản thân một chút nhé.”
Chữ nhé vừa mới dứt lời thì mũi dao đã chuyển động trực tiếp xé rách cổ áo của Tống Hân Nghiên.
Khóa kéo của áo khoác bị cắt đứt, áo len ở bên trong cũng bị cắt thành hai mảnh, da thịt trắng nõn mềm mại vừa mới tiếp xúc với không khí lạnh thì đã lập tức nổi lên một lớp da gà mỏng.
“Ừng ực.”
Không biết là âm thanh nuốt nước bọt của người nào, đặc biệt vang dội bên trong căn nhà yên tĩnh này.
“Đại… Đại ca, thật sự cho bọn em làm sao? Mặt đất khó chịu lắm, em đi tìm mấy cái đệm tới ngay.”
Người đang nói chuyện nuốt nước bọt rồi nhanh chóng chạy ra ngoài lấy mấy cái đệm rồi ném xuống đất.
Gã nóng lòng túm lấy quần áo của Tống Hân Nghiên rồi ném cô ngã xuống đệm: “Làm ở trên đó chắc chắn và sẽ rất thoải mái và thú vị lắm đấy.”
Người đàn ông nói lời tục tĩu rồi bắt đầu lột quần áo của Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên đã trải qua những năm tháng lên voi xuống chó nên giờ đây cô có thể bình tĩnh như tro tàn khi đối diện với bất kỳ hoàn cảnh nào.
Mặc dù cô vẫn sẽ sợ hãi như xưa, thế nhưng đa phần đều là bình tĩnh và lý trí.
Cô bị ngã nên rên rỉ, đồng thời bàn tay cũng đã có cơ hội để đưa vào sau lưng và luồn vào bên trong quần áo.
Xẹt xẹt xẹt xẹt!
Một lát sau thì quần áo trên người Tống Hân Nghiên đã bị xé rách bảy tám phần.
Da thịt trắng nõn và mềm mại lộ ra ngoài không khí, điều này kích
Không khí lạnh lại ùa tới, cả người Tống Ngân Hiên bị lạnh đến nỗi không khống chế được mà run rẩy.
Mặc dù tố chất tâm lý của cô rất cứng rắn, thế nhưng bản năng sợ sệt của cơ thể vẫn còn ở đó.
Tống Hân Nghiên vừa la hét vừa né tránh, điều này lại càng kích thích bọn cướp nhiều hơn.
Có một gã đàn ông đã không thể kìm nén được nữa và bắt đầu cởi quần áo của mình, một người khác thì lôi cái máy sưởi điện không biết đã lấy từ chỗ nào ra.
Kết nối với nguồn điện.
Cuối cùng thì căn phòng lạnh lẽo cũng có chút ấm áp rồi.
Bọn cướp đã cởi quần áo đều thở dài vì thoải mái, Tống Hân Nghiên cũng cảm thấy ngón tay lạnh lẽo cứng đờ của cô cũng đã linh hoạt hơn một chút rồi.
Người đàn ông cởi quần áo của Tống Hân Nghiên vừa chảy nước miếng trước làn da trắng nõn của cô vừa nói những lời giả dối: “Mấy anh tốt bụng lắm, còn sợ bây giờ em sẽ lạnh nữa chứ, trước khi chết mà còn được đối xử tốt thế này cũng không tệ đâu đúng không?”
Cuối cùng thì Tống Hân Nghiên cũng đã chạm vào thứ mà cô muốn, hai tay cô giấu ở sau lưng không để lại chút dấu vết nào, ngoài mặt lại giả vờ run rẩy vì sợ hãi: “Là… Là… Là ai sai mấy người bắt cóc tôi? Bọn họ đã cho mấy người bao nhiêu tiền? Thả tôi ra đi, tôi sẽ trả cho mấy người gấp đôi, không, gấp mười lần để đền bù cho mấy người.”