Chương 989
…
Phòng bệnh của Khương Thu Mộc.
Trời sáng, Cố Vũ Tùng đã mang bữa sáng đến.
Tống Hân Nghiên nhìn bạn thân của mình vẫn chưa tỉnh dậy, cô đè thấp giọng: “Cậu Cố, anh cũng quá…”
Ân cần rồi.
Cố Vũ Tùng đè thấp giọng: “Tôi đã chào hỏi bên bệnh viện và bác sĩ rồi, hôm nay họ sẽ làm kiểm tra cho cô Giang, tôi cũng đã mời hộ lý rồi, sau này cô đỡ phải vất vả chạy đi chạy về làm kiểm tra nữa…”
Tống Hân Nghiên cạn lời: “Cậu Cố, Đầu Gỗ chỉ bị cảm lạnh thông thường mà thôi, cần gì phải xét nghiệm nhiều như vậy?”
Cố Vũ Tùng cau mày nói: “Tối qua tôi đã đọc báo cáo khám bệnh của cô ấy, từ báo cáo xét nghiệm máu có thể thấy cô ấy bị thiếu oxy trong máu, lúc làm kiểm tra đúng lúc phát sốt, nên số liệu khác cũng không chính xác, cho nên tôi sắp xếp kiểm tra lại lần nữa cho yên tâm.”
Tống Hân Nghiên muốn hỏi anh ta yên tâm cái gì.
Đầu Gỗ có quan hệ gì với anh ta đâu!
Chưa kịp nói gì, Khương Thu Mộc nằm trên giường bệnh đã tỉnh lại.
Tống Hân Nghiên không rảnh nói chuyện với Cố Vũ Tùng nữa, cô đi tới hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Ngủ một giấc, Khương Thu Mộc cảm thấy tinh thần sảng khoái, vừa mở mắt ra, đầu óc minh mẫn, không còn mơ hồ như hôm qua nữa
Chỉ là sau khi sốt cao, cơ thể vẫn mềm nhũn.
Cô ấy cười giễu, nâng cánh tay yếu ớt lên: “Đã đỡ nhiều rồi, ốm một trận, tớ mới hiểu sâu sắc cái câu bệnh tật đến như long trời lở đất, nhưng đi chậm như tơ quay, cơ thể tớ quá yếu.”
Nói rồi cô ấy hít hít: “Mùi gì vậy? Thơm quá đi.”
Bụng cũng đúng lúc phát ra tiếng kêu ọp ọp.
Tống Hân Nghiên quay lại nhìn Cố
Cố Vũ Tùng đặt hộp đựng đồ ăn lên tủ cạnh giường rồi mở ra.
Mùi thơm của cháo bay thoang thoảng, dụ dỗ người ta thèm chảy nước miếng.
Anh ta bày cháo và đồ ăn kèm ra, châm biếm: “Biết mình gà là đúng rồi đấy, già rồi còn nằm viện, nói ra thật xấu hổ, sau này đừng có nói với ai là có quen biết tôi đấy nhé, bạn của bác sĩ mà sao yếu đuối thế cơ chứ…”
Khương Thu Mộc: “…”
Đột nhiên có một sự thôi thúc muốn ném thứ này ra ngoài.
Cô ấy trợn tròn mắt: “Câm miệng, không thì cút! Cậu Cố, đừng tưởng bây giờ tôi không còn sức trừng trị cậu thì cậu có thể đả kích tinh thần để trả thù tôi nhé. Đợi tôi khỏe lại, xem xem tôi trừng trị cậu thế nào đây!”
Còn có tinh thần đấu võ mồm, xem ra cũng khỏe rồi.
Tống Hân Nghiên thở phào nhẹ nhõm: “Cậu nên tiết kiệm sức lực đi, lát nữa còn phải làm kiểm tra nữa.”
Khương Thu Mộc giật lấy bát cháo trong tay Cố Vũ Tùng: “Tớ khỏe rồi, thật sự không sao nữa rồi, việc còn lại tớ có thể tự mình xử lý được, cậu mau đi ăn sáng rồi đi làm đi.”
Cô ấy đang chuẩn bị múc cháo bỏ vào miệng, Tống Hân Nghiên bước tới cầm lấy bát và thìa.
“Không vội.” Cô thản nhiên nói: “Công việc của tớ hiện giờ tương đối tự do, không cần phải đến công ty, vả lại tớ còn có việc quan trọng hơn cần làm.”