Chương 990
Khương Thu Mộc nghi ngờ hỏi cô: “Chuyện gì thế?”
“Ăn đi, cũng không phải việc khẩn cấp, đợi cậu xuất viện rồi nói.” Tống Hân Nghiên đút một thìa cháo vào miệng Khương Thu Mộc, sau đó quay lại nhìn Cố Vũ Tùng nói: “Tới khi đó có thể phải nhờ cậu Cố giúp một tay.”
Cố Vũ Tùng ngạc nhiên.
Tống Hân Nghiên mấy ngày nay luôn thờ ơ với anh ta và anh Hàn, hôm nay trời sập hay sao mà lại nhờ anh ta giúp đỡ thế nhỉ.
Anh ta vội vàng nói: “Chị dâu, có chuyện gì cứ trực tiếp dặn dò tôi, dù có lên núi đao xuống biển lửa, vào nơi nước sôi lửa bỏng, tôi cũng tuyệt đối không chối từ!”
Tống Hân Nghiên như thể không nghe thấy giọng điệu nịnh nọt của anh ta, cô quay mặt đi, tiếp tục đút cháo cho Khương Thu Mộc, hời hợt nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát, tôi muốn nhờ cậu lấy một loại thuốc… một loại thuốc có thể khiến người ta hưng phấn đến mất kiểm soát nếu ăn phải.”
“Phụt!”
Khương Thu Mộc phun đồ ăn trong miệng ra, nhưng may mà cô ấy phản ứng nhanh, lấy tay che miệng lại nên không phun vào người Tống Hân Nghiên.
“Khụ khụ…”
Cố Vũ Tùng sặc nước miếng, ho đến nỗi đỏ bừng cả mặt, anh ta nói: “Chị cần loại thuốc đó để làm gì?”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng liếc mắt cảnh cáo anh ta.
Cố Vũ Tùng lập tức câm miệng, ra dấu OK: “OK! Đừng hỏi những thứ không nên hỏi, tôi sẽ lấy cho chị.”
Nói là làm, anh ta đứng dậy lập tức đi ra ngoài.
Khương Thu Mộc vội vàng nắm lấy tay Tống Hân Nghiên: “Cậu muốn làm gì?”
Tống Hân Nghiên nhướng mày, mỉm cười ranh mãnh: “Đợi cậu
Hai mắt Khương Thu Mộc sáng bừng: “Đấu khẩu với ai?”
“Tới lúc đó sẽ biết!”
Tống Hân Nghiên cố tình nói úp mở.
Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Ăn sáng xong, Khương Thu Mộc như được tiếp thêm năng lượng, dồi dào sức sống.
Được tiếp đầy máu, việc đầu tiên cô ấy làm là nhảy xuống giường và làm thủ tục xuất viện.
Tống Hân Nghiên vội vàng giữ cô ấy lại: “Này, cậu bình tĩnh lại đã nào, dù sao bây giờ cũng đã ở bệnh viện rồi, quan sát thêm cũng tốt. Hơn nữa, cậu Cố cũng sắp xếp làm kiểm tra cho cậu rồi.”
Cố Vũ Tùng mang thuốc trở về ở bên gật gù đầu.
Khương Thu Mộc bị ốm nên nước da vàng khè trông có hơi khó coi, nhưng ánh mắt sắc như dao: “Cậu Cố, có phải cậu cố ý không muốn tôi khỏe lại đúng không?”
Cô ấy khinh bỉ: “Cậu coi thường ai đấy? Tôi chỉ bị cảm lạnh phát sốt mà thôi, cậu làm thế người ta sẽ nghĩ tôi sắp chết đến nơi rồi đấy, cho nên đừng làm nữa.”
Nhìn thấy bộ dạng đầy sức sống của cô ấy, Tống Hân Nghiên cũng hoàn toàn yên tâm.
Nếu cô ấy không muốn làm, cô cũng không khuyên nữa.
Cố Vũ Tùng yên lặng nhìn Khương Thu Mộc mấy giây, cuối cùng cũng đầu hàng: “Không làm thì thôi, đỡ tốn tiền.”