Giọng nói của Phác Xán Liệt chẳng mảy may gợn sóng, chỉ khoanh tay dựa ở đó, mắt nhìn thẳng vào cái người đang vò chăn trong góc giường.
“Không phải cố ý đăng đâu, em…” Biên Bá Hiền toan giải thích, nhưng nửa ngày cũng chẳng được mấy chữ trọn vẹn.
“Vậy em chưa nhận ra lỗi của mình à?” Phác Xán Liệt nhíu mày, ngắt lời cậu.
“Đâu có đâu.” Biên Bá Hiền tủi thân vô cùng, rõ ràng chuyện này không phải do mình sai mà.
“Biên Bá Hiền,” Phác Xán Liệt trở mình xuống giường đi ra ngoài: “Vụ này em hơi quá đáng thật đó, anh thích em đến thế mà em lại đăng mấy câu như vậy.”
Phác Xán Liệt bước đi chậm rãi, gương mặt lạnh lùng, nội tâm lại cười hô hố.
Mau tới ôm anh nào! Mau tới làm nũng anh nào! Đến lúc đó thơm trộm cái nữa là bỏ qua vụ này luôn!
Phác Xán Liệt đang mong đợi, nhưng đi tới tận cửa rồi vẫn chưa đợi được cái ôm của bạn fan nhỏ, chỉ nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Biên Bá Hiền: “Em cũng thích anh nhưng anh đã nói cái gì với em? Ai quá đáng?”
Phác Xán Liệt nghe vậy chỉ muốn cho mình cái bạt tai.
Sao lại quên béng nguyên nhân xảy ra chuyện này chứ? Khó khăn lắm mới vuốt thuận lông cho người ta mà, thôi toang, mình vừa lấn lướt chút thôi đã lấn quà đà rồi.
“Đừng khóc mà em,” Hắn lập tức luống cuống, nhào qua quỳ xuống mép giường, hai tay nâng má cậu lau nước mắt thay người ta, “Anh quá đáng anh quá đáng, đương nhiên là anh quá đáng rồi, đừng khóc nữa nha?”
“Mới nãy anh còn la em.” Biên Bá Hiền ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn hắn.
“Lỗi anh,” Phác Xán Liệt cười nịnh nọt, “Sao anh nỡ dữ với em được? Ghẹo em thôi, em mắng anh cũng chẳng sao, anh cứ thích em mắng anh đấy.”
Biên Bá Hiền bị hắn chọc cười, “Em không có sở thích đó.”
“Hết giận rồi đúng không?” Phác Xán Liệt giương mắt, giọng điệu dè dặt.
“Em đâu có giận… hơi oan thôi, rõ ràng khi đó…”
“E hèm ——” Phác Xán Liệt ngắt lời cậu kịp lúc, “Đừng nhớ chuyện không vui nữa.”
“Không được, em phải nhớ.” Được người ta cưng nựng nên Biên Bá Hiền có phần kiêu ngạo hất hất đầu.
“Thề sau này không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Phác Xán Liệt ôm chầm lấy cậu, cọ đầu vào hõm cổ.
“Tin anh một lần đấy.” Đôi mắt Biên Bá Hiền lấp lánh ý cười, nhấc tay nhẹ nhàng ôm lại hắn, “Thế vừa rồi tại sao giả bộ dỗi em?”
“… Thì tại muốn em thơm anh một cái.” Giọng Phác Xán Liệt ỉu xìu, Biên Bá Hiền như thấy được cái đuôi vốn đang lắc không ngừng của hắn chợt cụp xuống.
“Khụ khụ ——” Biên Bá Hiền ngượng ngùng bởi lời nói thẳng thắn của hắn, “Thật ra… lần sau anh có thể nói thẳng với em… Ưm!” Cậu vừa dứt lời, đã bị tên lưu manh nọ giữ gáy.
Nụ hôn của Phác Xán Liệt mang tới đầy tính xâm lược, Biên Bá Hiền hơi ngửa cổ đón nhận, trong đầu lại xuất hiện ý nghĩ quái lạ —— chưa đánh răng thì phải.
Ý nghĩ đột ngột ấy khiến cậu kiềm không được bật cười.
“Nghĩ gì vậy?” Lúc tách ra hắn còn cắn môi Biên Bá Hiền một cái như trừng phạt.
“Chưa đánh răng.” Biên Bá Hiền mím môi, cười khanh khách.
Phác Xán Liệt nhướng mày, như thể không ngờ tới câu trả lời của cậu, “Đánh răng xong “mi” cái nữa nhé?”
“…” Lần này Biên Bá Hiền bèn câm lặng.
“Được không em? Được không em?” Cái đuôi sau lưng hắn đang vẫy một cách mừng rỡ, tông giọng trầm lại có thể quyến rũ chết người, “Được không?”
“Đ-đi nhanh đi.” Biên Bá Hiền cúi đầu, hai tay đẩy nhẹ vai hắn.
“Hửm?” Phác Xán Liệt chớp đôi mắt to nhìn cậu.
“Anh đánh răng trước đi.” Vành tai ửng đỏ đã bán đứng tâm trạng của bạn fan nhỏ.
“Yêu em lắm.” Phác Xán Liệt cười nói, hôn cái “chụt” lên má người ta xong mới đứng dậy vừa ngân nga vừa tiến tới buồng tắm.
***
Biên Bá Hiền nhận một show sinh tồn dã ngoại, phải đi xa ba ngày, hơn nữa nhằm hiệu quả, chương trình còn cấm nghệ sĩ sử dụng di động.
Bởi lẽ đó khi xuất phát, Phác Xán Liệt đã phàn nàn thật lâu, vừa xỉ vả về công việc rách mà công ty tìm cho Biên Bá Hiền, vừa lải nhải kêu cậu phải chăm sóc bản thân, bảo rằng nếu cậu sứt mẻ ở đâu thì hắn sẽ xót chết.
Biên Bá Hiền cười rộ đáp ứng từng điều một.
“Hôn miếng nữa nào.” Từ sau khi Biên Bá Hiền kêu hắn “nói thẳng”, Phác Xán Liệt càng ngày càng ‘được voi đòi tiên’, cơm nước xong phải hôn, xem ti vi phải hôn, rảnh rỗi cũng hôn, trừ lúc vào nhà vệ sinh thì hắn đều ôm người ta vào lòng.
“Đi đây.” Biên Bá Hiền cười cười, không đồng ý, mở cửa xe vòng ra cốp sau lấy đồ.
“Nửa đêm nửa hôm anh chở em tới sân bay mà em không tỏ thành ý à?” Phác Xán Liệt thò đầu ra ngoài cửa, ấm ức rống về phía Biên Bá Hiền đang ở sau xe.
Những người trong làn dừng xe bị dọa, dường như nghe được cả tiếng vọng của Phác Xán Liệt.
“Lái xe cẩn thận.” Biên Bá Hiền xách vali, đứng trước mặt hắn.
“Vâng ạ,” Phác Xán Liệt rụt cổ về, “Anh sẽ nhớ em.”
Biên Bá Hiền cười nhìn hắn, lấm lét ngó trái phải hồi lâu xác nhận không có ai, nhanh chóng kéo khẩu trang xuống khẽ mổ lên gò má Phác Xán Liệt.
“Em cũng vậy!” Hôn xong bạn fan nhỏ xấu hổ đứng thẳng người lại trước, kéo vali cấp tốc chạy ù đi.
Khóe miệng Phác Xán Liệt đã giương đến mang tai, lấy điện thoại chụp bóng lưng vì lạnh mà mặc thành một cục bé tí hin của Biên Bá Hiền, soạn Weibo: “Hôm nay lại là một ngày siêu siêu siêu siêu siêu vui.”
***
Biên Bá Hiền vừa mới trải qua hai ngày sinh hoạt gian khổ, thời