Lúc Biên Bá Hiền mở cửa, người bên ngoài đang cúi gằm.
Phác Xán Liệt đứng đó, vành mũ lưỡi trai đen đè cực thấp, đôi mắt nhìn về cậu đã xuất hiện quầng thâm.
“Bá Hiền…” Phác Xán Liệt ấp úng, nâng mắt không dám nhìn cậu.
“Bao lâu không ngủ rồi?” Biên Bá Hiền khẽ nhíu mày.
“Không lâu lắm.
”
Biên Bá Hiền chỉ nhìn hắn, qua một hồi mới mở miệng: “Vào đi.
”
Chỉ hai ba ngày không gặp thôi, Phác Xán Liệt đã thay đổi điệu bộ.
Hắn đi tới sofa ngồi xuống đầy quy củ, xếp mũ lên bàn, hai tay đặt trên đầu gối một cách mất tự nhiên.
“Tại sao không đến tìm em?” Biên Bá Hiền ngồi cạnh hắn, đau đáu nhìn cặp mắt mệt nhọc của Phác Xán Liệt.
“Sợ em mất vui.
” Hắn miễn cưỡng cong khóe miệng, “Xin lỗi em.
”
Biên Bá Hiền thấy hắn như vậy, hít sâu một hơi, “Tại sao xin lỗi?”
“…… Em đọc được rồi.
”
“Thì sao?” Cậu chưa từng bắt gặp qua một Phác Xán Liệt ủ rũ thế này, “Là sự thật à?”
“Không phải.
” Phác Xán Liệt cúi đầu, tóc mái dài thượt che phủ mắt.
“Xán Liệt,” Biên Bá Hiền tới gần nâng cằm hắn, ép hắn nhìn mình, “Em luôn tin anh.
”
Phác Xán Liệt mừng rỡ đỏ cả mắt, giọng nói run rẩy, “Em đọc được rồi liệu có buồn không?”
“Em có gì phải buồn?” Biên Bá Hiền cười nhẹ tênh, “Buồn vì thái độ của anh đối với em hả?”
“Bá Hiền…” Phác Xán Liệt hít mũi sụt sịt, nước mắt chảy xuống theo gò má, “Anh sợ em mất vui, sợ em buồn, anh không quan tâm họ nói gì về mình đâu, nhưng anh sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của em, anh…….
”
“Xán Liệt,” Biên Bá Hiền ngắt lời hắn, dịu dàng lau sạch lệ trên mặt hắn, “Anh không tin em à?”
“Em sẽ luôn đứng cạnh anh.
”
Lời của Biên Bá Hiền tựa liều thuốc trợ tim, Phác Xán Liệt không lên tiếng, chỉ mở cặp mắt hoa đào kia mà nhìn cậu, nước mắt liên tục đong đầy ở khóe, rồi vì quá nhiều không chứa được nữa nên tuôn xuống.
Biên Bá Hiền cười rạng ngời nhìn hắn, “Muốn hôn không?”
“Muốn.
” Giọng Phác Xán Liệt vẫn hơi nghẹn ngào.
“Hôn một cái là không được khóc nữa nha.
” Vừa dứt câu, Biên Bá Hiền đã ghé tới gần.
Là một nụ hôn không mang bất kỳ sắc dục nào.
Hai tay cậu ôm cổ Phác Xán Liệt, nỗ lực an ủi người đối diện.
Cảm nhận được không Xán Liệt? Em luôn ở đây.
Nhận ra cảm xúc của Phác Xán Liệt đã khá ổn định, Biên Bá Hiền mới buông hắn ra, “Đừng khóc nhè.
” Dài giọng dỗ trẻ con.
“Ừ.
” Hắn ngoan ngoãn nín khóc nhưng vẫn không ngừng thút thít.
“Ôm nào.
” Giọng của đại minh tinh hãy còn khàn, tràn đầy ấm ức.
Biên Bá Hiền khẽ nhếch môi, vươn tay ôm chầm lấy hắn, chậm rãi vỗ lưng Phác Xán Liệt.
Cảm nhận được độ ấm, Phác Xán Liệt cọ cọ trước ngực cậu.
“Kể em nghe có chuyện gì được không?” Biên Bá Hiền điềm đạm cất tiếng.
“Không có gì đâu.
” Phác Xán Liệt thoáng chần chừ.
“Không muốn kể cho em?”
“Không có gì thật đó.
”
“Xán Liệt,” Biên Bá Hiền đẩy hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào đỏ au, “Em nghĩ, giữa người yêu không nên giấu nhau điều gì.
”
“Người yêu?” Nghe thấy từ này, rốt cuộc trong mắt đại minh tinh cũng xuất hiện tia sáng.
Rõ ràng là lời do bản thân thốt ra trước, chính bạn fan nhỏ lại xấu hổ, nhưng vẫn thẳng sống lưng, “Đúng, người yêu.
”
“Vậy là đồng ý yêu đương với anh rồi ư?!” Ngữ điệu Phác Xán Liệt vui vẻ hẳn.
“Điều kiện tiên quyết là, bạn trai của em, không bao giờ giấu em bất cứ chuyện gì.
”
Phác Xán Liệt đấu tranh nội tâm một chốc, nhưng rõ ràng danh xưng “bạn trai của Biên Bá Hiền” đã lấn át tất thảy, “Bài đó do một fan đăng.
”
“Vậy tại sao không làm sáng tỏ luôn?” Biên Bá Hiền thắc mắc.
“Tại đó là fan của em,” Phác Xán Liệt ngó nét mặt cậu, “Đại fan của em.
”
“Thế thì liên quan gì?”
“Anh sợ khui ra… sẽ ảnh hướng xấu tới em,” Hắn nắm tay Biên Bá Hiền, “Anh sợ làm sáng tỏ xong họ sẽ nói em thiên vị tình yêu, nói em không đếm xỉa tới fan, suy cho cùng cô ấy đã bỏ ra rất nhiều vì em, vô luận là thời gian hay tiền bạc.
”
“Chỉ vì vậy mà anh để cô ta tung tin vịt hả? Anh không định truy cứu trách nhiệm?” Hàng chân mày sắc sảo của Biên Bá Hiền chau lại.
“Anh không sao,” Phác Xán Liệt nhéo tay cậu trấn an, “Miễn chuyện này không ảnh hưởng tâm trạng của em thì anh không thành vấn đề.
”
“Phác Xán Liệt, làm ơn nghĩ cho bản thân đi.
”
“Không sao thật mà, cái đó giả quá, fan của anh sẽ tin anh, chỉ là do vài người qua đường thôi, không ảnh hưởng đến em là tốt.
”
Trong ánh mắt của người đối diện vẫn chẳng có mấy tia sáng, tuy Phác Xán Liệt không nói, nhưng Biên Bá Hiền biết, chàng trai mà cậu thích nhạy cảm thế nào, tuyệt đối sẽ tổn thương bởi chuyện này, song vì tự tôn, vì không để mình lo lắng, hắn đang cố gồng gánh nhằm khiến bản thân trông thật điềm nhiên.
“Không được,” Biên Bá Hiền vỗ vai hắn, giả vờ không nhìn thấy Phác Xán Liệt đang gắng ngăn sự run rẩy, “Không thể bỏ qua vụ này.
”
“Anh không muốn ảnh hưởng em.
”
“Em cũng không muốn nhìn thấy trên mạng xuất hiện nhiều kẻ công kích anh.
” Ánh mắt Biên Bá Hiền kiên định.
“Ừa,” Phác Xán Liệt tự biết cản cậu không nổi, “Anh nghĩ cách đã, tranh thủ xử lý gọn hai bên.
”
“Lúc cần thiết thì không thể nhân nhượng chỉ vì người đó là fan của em, tin đồn nhảm của anh phải được giải thích.
”
“Ừa.
”
Sự tình đã giải quyết gần