Vào ngày hôm sau, Lộc Hành Tuyết đặc biệt đón Khương Từ, cùng nhau đi đến rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim do tập đoàn đặt ở tầng 7 của một trung tâm mua sắm lớn gần Forest, cả hai xuống xe, đi thang máy từ tầng hầm để đi lên. Vào thời điểm này, lưu lượng hành khách trong trung tâm thương mại rất đông, do không phải thang máy trực tiếp đến rạp chiếu phim, tầng nào cũng dừng, rất nhiều người ra vào.
Khương Từ cùng Lộc Hành Tuyết đứng cạnh nhau ở phía sau, Khương Từ nhìn số tầng đang nhảy trên màn hình điện tử, trong đám người đông đúc vang lên một giọng nói trẻ con:
"Dì ơi, thật xin lỗi, con đã giẫm lên chân của dì. Dì có đau không?"
Khương Từ cúi đầu, là một cậu bé đội chiếc mũ lưỡi trai nhỏ màu vàng, chỉ mới khoảng ba bốn tuổi, đang ngẩng đầu xin lỗi Lộc Hành Tuyết.
"Con thật ngoan, dì không sao cả." Lộc Hành Tuyết từ trong túi lấy ra một con búp bê mèo dài cỡ một ngón tay đưa cho cậu bé.
Cậu bé ôm búp bê mèo vào trong lòng bàn tay và nói ngay với mẹ bên cạnh:
"Mẹ ơi, con xin lỗi với dì, dì tha thứ cho con, còn tặng quà cho con!"
Mẹ của cậu bé nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé và nhắc nhở:
"Vậy thì con phải nói gì với dì?"
Đứa nhỏ trịnh trọng mà cúi đầu: "Cám ơn dì."
......
Từ chiếc vòng phỉ thuý buộc trên mái tóc đen, đến đôi giày cao gót đế làm bằng da cừu, Lộc Hành Tuyết toát lên khí chất tinh tế tao nhã từ trên xuống dưới. Ai có thể đoán được rằng ở trong chiếc túi xách của nàng sẽ có một con búp bê để dỗ dành trẻ em?
Khi hai mẹ con đi qua, Khương Từ nghiêng người về phía Lộc Hành Tuyết, nhỏ giọng nói:
"Không ngờ vật tuỳ thân mà Lộc tổng mang theo chính là một món đồ chơi."
Lộc Hành Tuyết rũ mắt xuống, bởi vì đang ở gần nên nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên vành tai của Khương Từ rơi vào tầm mắt nàng. Nàng nhìn nó, trong mắt hiện lên một ý cười mỏng, nhẹ giọng nói nhỏ:
"Lộc tổng vốn là mang cho phu nhân của cô ấy."
Khương Từ: "......"
Thật bá đạo, một chút miệng lưỡi đều không thể thắng nổi Lộc tổng
Cửa thang máy mở ra, lại có người ùa đi vào, Lộc Hành Tuyết kéo Khương Từ lui lại.
"Khương Từ!?" Cửa thang máy còn chưa hoàn toàn khép lại, một người đàn ông vừa tiến vào, tay đang che khuôn mặt bị bầm dập:
"Thật sự là cô! Không ngờ hai chúng ta lại gặp nhau ở đây."
Người đàn ông có một thân hình rất tốt, mặc một bộ đồ tây trang với vai rộng eo hẹp cùng một vẻ ngoài trang nghiêm......nếu không bởi vì khuôn mặt này thì Hoắc Trăn Trăn cũng sẽ không cùng hắn nói yêu đương.... Đó là vết bầm trên gò má dường như ửng hồng với màu sắc kỳ lạ. Khương Từ thầm nghĩ thì ra Hoắc Trăn Trăn không có nói quá, Tiểu Á thật sự hung hăng đánh Cố Hiểu Duy một trận
Cố Hiểu Duy cuối cùng cũng chen lên:
"Chúng ta đã không gặp nhau hơn nửa năm rồi phải không?"
"Tiếu Cố à, thang máy đến rồi, có đi hay không vậy?" Đồng nghiệp của Cố Hiểu Duy đang chen chúc ở lối vào thang máy, quay lại giục hắn đi ra ngoài khi thang máy lên đến tầng sáu.
"Các người đi trước, tôi còn có chút việc." Sau khi đuổi đồng nghiệp đi, Cố Hiểu Duy hỏi Khương Từ:
"Khương Từ, bây giờ cô có rảnh không?
Lộc Hành Tuyết liếc mắt một cái mà đánh giá Cố Hiểu Duy.
Khương Từ: "Không rảnh."
Khi thang máy lên đến tầng bảy, Khương Từ bước ra khỏi thang máy, Cố Hiểu Duy chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo cô, vẻ mặt rất nghiêm túc:
"Tôi sẽ không làm chậm trễ cô quá lâu, chỉ vài phút thôi. Chúng ta nói về chuyện của Trăn Trăn."
Khương Từ dừng bước: "Anh muốn nói chuyện gì?"
Ánh mắt của Cố Hiểu Duy hướng về phía Lộc Hành Tuyết, nhắc nhở Khương Từ còn có người ngoài ở đây:
"... Chuyện này, chúng ta tiến lên phía trước rồi hãy nói."
Khương Từ cũng đã hiểu rất rõ về Cố Hiểu Duy từ vài lần mô tả của Hoắc Trăn Trăn. Lúc này nhìn thấy hắn ta ngượng ngùng xoắn xít như vậy, càng thêm chán ghét:
"Cô ấy là Lộc Hành Tuyết."
"À à! Hóa ra là Lộc tổng! Trước kia tôi đã từng nghe Khương Từ nhắc đến cô. Nghe đại danh đã lâu, lần đầu tiên gặp mặt, hân hạnh hân hạnh!" Cố Hiểu Duy đưa tay về phía Lộc Hành Tuyết.
Khương Từ: "....." Không phải, cô nào có thường xuyên nhắc đến Lộc Hành Tuyết?
Lộc Hành Tuyết hơi nhướng mày mà nhìn Khương Từ.
Khương Từ: "......"
Khương Từ gạt tay Cố Hiểu Duy ra: "Không cần chào hỏi, chúng tôi đang rất vội, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Cố Hiểu Duy xoa lòng bàn tay vào ống quần của mình, vừa xoa xoa vừa dùng sức vỗ mạnh:
"Cái tên Tiểu Á kia ở tiệm của Trăn Trăn, cô có biết hay không? Cậu ta và Trăn Trăn là một cặp với nhau!"
Cố Hiểu Duy khua tay múa chân một vòng trên mặt của mình, tức giận nói:
"Cô nhìn mặt của tôi xem, cô nhìn xem, tôi bị cậu ta đánh thành cái dạng gì rồi!"
Khương Từ: "......"
Cố Hiểu Duy: "Tôi nghĩ Hoắc Trăn Trăn tính tình mạnh bạo như vậy, tại sao lại không làm ồn ào, không nháo lên, nói chia tay thì liền chia tay như vậy. Thì ra sau lưng, cô ấy còn quan hệ tốt với người khác! Khương Từ, cô ấy cho tôi đội mũ xanh như vậy, một câu xin lỗi cũng đều không có, còn kêu nhân tình của cô ấy đánh tôi! Khương Từ, nói cho tôi biết đi, có phải cô ấy quá đáng lắm không!? "
"....." Khương Từ cảm thấy rằng Cố Hiểu Duy thật sự là não tàn.
Cố Hiểu Duy: "Tôi đã nghĩ sai về cô ấy! Mẹ tôi nói cô ấy không phải là một cô gái tốt, tôi còn cố gắng hết sức bảo vệ cô ấy, tôi còn rất khó xử bị kẹp ở giữa hai người bọn họ. Còn bây giờ nhìn cô ấy, tôi thật sự cảm thấy ớn lạnh!"
Khương Từ: "Nói xong rồi?"
Cố Hiểu Duy: "......"
Khương Từ nói với Lộc Hành Tuyết: "Chúng ta đi thôi."
Cố Hiểu Duy vội la lên: "Không phải, Khương Từ, ý của cô là gì? Hiện tại Trăn Trăn đức hạnh bại hoại như vậy, cô là bạn tốt của cô ấy, không phải là nên quản cô ấy sao?"
Mới đầu Khương Từ chỉ là không kiên nhẫn, còn lúc này ánh mắt thật sự lạnh lùng:
"Cố Hiểu Duy, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn. Nếu như anh không chủ động nhắc tới Trăn Trăn, thì căn bản tôi sẽ không đứng nghe anh nói nhảm! Làm bạn tốt của Trăn Trăn, ngay cả khi cậu ấy cho anh đội mũ xanh hàng trăm lần, thì tôi cũng sẽ không cảm thấy cậu ấy xấu, có thể cho anh đội mũ xanh, thì đó là bản lĩnh của cậu ấy."
*đội mũ xanh: là cắm sừng đấy.^^
Lộc Hành Tuyết ở một bên nhịn cười, khi Khương Từ thật sự tức giận thì rất nhanh mồm dẻo miệng, đây không phải là lần đầu tiên nàng lĩnh giáo.
Cố Hiểu Duy ngây người: "Bao nhiêu, hàng trăm lần?"
Hắn ta đã chịu phải đả kích, thậm chí mất đi ý chí tiếp tục dây dưa. Khương Từ và Lộc Hành Tuyết một đường đi đến phòng chiếu phim, vừa vào cửa, Khương Từ dừng chân lại:
"Lộc Hành Tuyết, tôi muốn đi ra ngoài một chút."
Cô chỉ cần nói ra miệng, thì Lộc Hành Tuyết trong lòng rất hiểu rõ, đây là Khương Từ muốn quay trở ra tìm Cố Hiểu Duy:
"Một mình em được không?"
Khương Từ: "Không có việc gì, cô đi vào trước đi."
Cố Hiểu Duy vẫn