Sự việc bị bại lộ trở tay không kịp, Khương Từ nhất thời hoảng thần, nhưng sau đó nghĩ lại, đây không phải làm chuyện xấu gì, hoàn toàn có thể nói thẳng ra.
"Tôi đã xem nó ngày hôm qua. Bộ phim này đáng giá xem lần thứ hai." Tránh khỏi tầm mắt của Lộc Hành Tuyết, Khương Từ bình tĩnh nói.
Lộc Hành Tuyết: "Ngày hôm qua, là đi xem cùng tiểu Ôn tổng sao?"
Khương Từ: "Đúng vậy."
Lộc Hành Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, không có hỏi lại.
.....Cứ như vậy mà không nói gì? Khương Từ hướng lên màn hình, ngồi đến thẳng người, khẽ liếc mắt nhìn Lộc Hành Tuyết, thần sắc của Lộc Hành Tuyết vẫn như thường.
Cũng tốt, xác thật chuyện này cũng không có gì để hỏi thêm.
Tuy nhiên việc tiếp thu hình ảnh của phim bằng mắt bị chậm trễ và không truyền được lên não, chỉ vì một chuyện nhỏ như thế này, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Khương Từ còn có một sự bốc đồng không thể giải thích được. Cô bắt đầu bóc kẹo sô cô la, âm thanh khi cô mở vỏ kẹo đã thu hút sự chú ý của Lộc Hành Tuyết. Lộc Hành Tuyết đoan trang rũ mắt, Khương Từ nghĩ rằng nàng cũng muốn ăn, đơn giản đem viên kẹo sô cô la đã được bóc ra kia đưa cho nàng.
"Không." Lộc Hành Tuyết thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem phim, con dao găm lạnh lẽo cứa cổ người lính, máu tươi điên cuồng trào ra không ngừng
Lộc Hành Tuyết: "......"
Đang cho viên kẹo sô cô la vào trong miệng, Khương Từ chưa kịp nhắc nhở: "....."
Lộc Hành Tuyết lấy mắt kính xuống, hàng lông mi dài run rẩy, im lặng chịu đựng trong chốc lát, rồi nàng nói với Khương Từ:
"Tôi đi ra bên ngoài chờ em."
"Cô không xem sao?" Khương Từ đem cất mấy viên kẹo sô cô la còn lại:
"... Vậy tôi đi cùng với cô."
Lộc Hành Tuyết: "Không cần, em xem xong rồi hãy trở ra."
Khương Từ: "Tôi đã xem qua hết rồi, cũng không cần xem nữa."
Lộc Hành Tuyết đang đứng dậy, nghe thấy vậy liền quay đầu lại.
Đầu Khương Từ trống rỗng.
"Phim này đáng xem lần thứ hai", "Tôi đã xem qua hết rồi, cũng không cần xem nữa"... Đều là những lời nhận xét mâu thuẫn, chẳng lẽ lý do để cô muốn xem phim đó chính là vì Lộc Hành Tuyết sao? Lộc Hành Tuyết mời cô đến, Lộc Hành Tuyết không xem nữa, cô cũng bỏ đi không xem nữa?
Lo sợ Lộc Hành Tuyết nghĩ theo phương hướng kỳ quái như vậy, Khương Từ giành giải thích trước:
"Ý của tôi là, tôi không muốn lãng phí thời gian của cô, đoạn sau còn hơn một giờ nữa mới kết thúc."
Lộc Hành Tuyết nghe xong, cũng không biết nàng nghĩ gì, chỉ mỉm cười:
"Vậy thì cùng nhau đi thôi."
Hai người lái xe rời khỏi trung tâm mua sắm, đèn đường bên ngoài xen lẫn ánh đèn neon. Gió thổi qua, những chiếc lá bàng khô vàng bay lả tả. Khương Từ còn ở trạng thái xấu hổ, muốn mở cửa sổ ra, ai ngờ cô vừa mới hạ khe cửa xuống, gió lạnh liền "vèo" một cái mà chui vào trong, cô vội vàng đóng chặt cửa sổ lại.
Lộc Hành Tuyết bật điều hòa: "Nhiệt độ đã hạ nhiệt, mấy ngày nữa có thể có tuyết rơi."
"Thật không?" Khương Từ kiểm tra thời tiết trong vài ngày tới trên điện thoại của mình, cô thật sự nhìn thấy biểu tượng tuyết rơi. Thành phố G có khí hậu ấm áp, mùa đông hiếm khi có tuyết rơi, dù có tuyết thì lượng tuyết cũng nhỏ. Đầu năm nay sẽ có tuyết rơi nên Khương Từ khá ngạc nhiên:
"Không biết có rơi thật không."
Lộc Hành Tuyết: "Có thể."
Bên trong xe ấm áp an tĩnh, bên ngoài có tiếng gió càng thêm hiu quạnh. Một chiếc lá cây bàng đang bay qua ở phía trước kính xe, Lộc Hành Tuyết nói:
"Người lúc nãy mà chúng ta gặp trong thang máy là người yêu cũ của Hoắc Trăn Trăn?"
Khương Từ: "Đúng vậy, anh ta là Cố Hiểu Duy."
Cố Hiểu Duy cùng Hoắc Trăn Trăn yêu nhau được hai năm, lúc này Khương Từ mới nhận ra rằng mình không những không giới thiệu hắn với Lộc Hành Tuyết, thậm chí còn không nhắc đến hắn trước mặt Lộc Hành Tuyết.
Đương nhiên, hiện tại bây giờ, Cố Hiểu Duy hắn cũng không xứng.
Lộc Hành Tuyết: "Biểu hiện của anh ta thật sự rất để ý Hoắc Trăn Trăn."
Lộc Hành Tuyết không hiểu nội tình bên trong, Khương Từ bỏ điện thoại sang một bên:
"Anh ta đã phản bội khi hẹn hò với Trăn Trăn, đối phương đã có thai, sự việc vỡ lở, Trăn Trăn liền chia tay với anh ta. Anh ta hiện đã có vợ và cũng sắp lên chức bố.. "
Vừa nghĩ tới đã tức giận thay Hoắc Trăn Trăn, Khương Từ phồng má lên:
"Nếu anh ta thật sự quan tâm đến Trăn Trăn, thì anh ta sẽ không phản bội. Còn không chịu nhận mình là người phản bội, còn muốn đổ lỗi oan uổng cho Trăn Trăn."
Lúc này muốn đi hướng qua bên trái, Lộc Hành Tuyết chuyển động tay lái, đầu ngón tay khẽ vuốt ve đầu mèo con hung dữ kia:
"À~ thì ra là như vậy."
Khi chuẩn bị về đến nhà, một tin nhắn hiện lên trên điện thoại của Khương Từ, Hoắc Trăn Trăn đã gửi ảnh chụp màn hình danh sách các lượt tìm kiếm hot theo thời gian thật trên Weibo.
【 Hoắc Trăn Trăn: Nhìn xem. 】
Khương Từ nhấp vào ảnh chụp màn hình và hai chủ đề trọng điểm nhảy vào trong mắt:
" Ông Dương quản lý cấp cao của " Tứ Quý" bị giam giữ vì có hành vi dâm loạn với trẻ em."
"24 giờ nghĩ cách cứu viện"
Khương Từ giây trước vẫn còn đang buông lỏng, lập tức ngồi thẳng lưng, chuyển sang giao diện Weibo, quản lý cấp cao của " Tứ Quý", còn là họ Dương, còn không phải là anh trai hoặc em trai của Ôn phu nhân sao.
Quả nhiên, tên của ông Dương là Dương Thuật, anh trai của Ôn phu nhân, đã xuất hiện trong các bình luận.
Lộc Hành Tuyết nhìn thấy vẻ mặt của Khương Từ đột nhiên nghiêm túc, liền hỏi cô:
"Làm sao vậy?"
Khương Từ: "Dương Thuật của 'Tứ Quý' bị giam giữ."
Sau khi kết hôn với Khương Từ, những chuyện có liên quan đến " Tứ Quý" Lộc Hành Tuyết đều có nghe qua, Dương Thuật nàng cũng có biết đến:
"Vì sao?"
Sau khi Khương Từ đại khái hiểu được toàn bộ câu chuyện, lửa giận nổi lên khó nói nên lời:
"Dâm loạn với trẻ em."
Lộc Hành Tuyết nghe cũng rất phản cảm, ánh mắt liền nhíu chặt.
Khương Từ vẫn nhớ rằng ngày hôm qua khi đi xem phim, Ôn Niệm nói rằng công ty đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính là chuyện ngoài ý muốn này sao?
Tin nhắn mới nhất của Hoắc Trăn Trăn hiện lên đầu giao diện:
" Tứ Quý kia thật là ghê tởm, thiếu chút mình đã nôn hết bữa cơm hôm qua. Ngày hôm qua không phải cậu đi cùng Ôn Niệm sao? Chị ấy có nói trước gì với cậu không?"
Khương Từ nhấp vào trả lời nàng: "Không có."
【 Hoắc Trăn Trăn: Chắc vậy, chị ấy vẫn đang nghỉ phép, không biết cũng bình thường thôi. 】
Khương Từ cũng không có ý định đoán suy nghĩ của Ôn Niệm. Ôn Niệm không nói ra, ít nhất chứng tỏ mình không phải người có thể cùng nàng thảo luận loại chuyện này, cho nên cô cũng không cần chủ động nhắc đến chuyện này với nàng.
Về đến nhà, xe dừng lại, Khương Từ sờ soạng mở khóa dây an toàn:
"... Lộc Hành Tuyết, cô nói thử xem, Dương Thuật bị vạch trần, loại sự việc này sẽ có ảnh hưởng đến Tứ Quý không?"
Lộc Hành Tuyết: "Hẳn là sẽ có... Mặc dù đó là việc riêng của ông ta, nhưng trọng tâm của Tứ Quý là vật dụng hàng ngày của gia đình, danh dự rất quan trọng. Nhưng dù sao thì Dương Thuật cũng họ Dương, người cầm quyền của Tứ Quý vẫn là họ Ôn."
Lộc Hành Tuyết dừng một chút, sau đó lại nói:
"Về phần nội bộ công ty, nói chung đây có thể là cơ hội cho tiểu Ôn tổng."
Khương Từ như đang suy tư gì mà cới khóa an toàn ra,