Edit: Pinkie
Sau khi khai giảng đại học.
Hai người thuê một căn hộ cạnh công viên gần trường đại học, cách cổng trường chỉ khoảng 800-900 mét, vô cùng thuận tiện.
Dựa theo thói quen của Phó Dương Hi, thì luôn không có khả năng chọn phòng dưới hai trăm mét vuông, cũng không phải cố ý khoe của (đương nhiên lời này là từ trong miệng anh nói ra, nhưng mà Minh Khê vẫn cảm thấy anh vô cùng thiếu đòn), mà là người anh cao lớn, nếu ở chỗ không đủ lớn thì sẽ có cảm giác chật chội.
Nhưng vì ngôi trường danh giá mà bọn họ học nằm trong khuôn viên cũ, xung quanh không khí trong lành, không có quá nhiều nhà cao tầng nên căn hộ tốt nhất cũng chỉ có một trăm mét vuông. Nếu muốn thuê nơi tốt hơn thì phải cách trường rất xa, như vậy ngược lại thêm phiền phức. Mỗi ngày trêи đường đi đều bị kẹt xe thì rất mệt mỏi.
Lại thêm Minh Khê cũng rất thích căn hộ chung cư nhỏ đó. Là một căn hộ gác lửng, tầng một có hai phòng ngủ, có ban công rộng, từ ban công có thể nhìn thấy ánh đèn xa xa, nhìn xa ra nữa chính là biển rộng. Phòng khách vẫn không có TV, chủ phòng là nhà thiết kế, lắp máy chiếu trêи tường trắng, ban đêm kéo rèm, tắt điện thì xem phim vô cùng rõ. Tầng hai không có phòng, là một phòng tắm nắng với bàn trà dài chạm khắc bằng gỗ, có ghế tựa và gối ôm. Bên kia là kho để đồ, đặt một số đồ lặt vặt. Cạnh phòng trà có hành lang với cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, trêи tầng hai là một sân thượng rộng hơn mười mét vuông.
Lúc bọn họ đi xem phòng là mùa hè, trêи sân thượng có gió nhè nhẹ thổi, đêm hè, đèn đường, vô cùng yên tĩnh. Dưới ánh đèn lờ mờ, bọn họ có thể ở nơi này hôn nhau, ôm nhau. Bọn họ có thể nhìn thấy hàng mi run rẩy của đối phương. Chính vì thế, Minh Khê lập tức thích nơi này.
Hiếm khi được Minh Khê thích, Phó Dương Hi hoàn toàn không dị nghị gì, trả tiền, ký hợp đồng thuê phòng.
Trường học không cho phép sinh viên đi xe gắn máy hoặc lái xe ô tô để tránh tâm lý so sánh giữa các sinh viên. Thế là Phó Dương Hi mua một chiếc xe đạp leo núi màu xám bạc, mỗi ngày chở Triệu Minh Khê lên lớp, cuối tuần thì chở Triệu Minh Khê ra công viên gần nhà để hóng gió một chút.
Sau hai tháng huấn luyện quân sự, bởi vì tướng mạo và khí chất xuất chúng, Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi có tên trong bảng xếp hạng những nhân vật được chú ý hàng đầu trong trường.
Minh Khê cũng không quá để ý những chuyện này. Mỗi ngày cô bận rộn muốn chết, tiết tấu chương trình học rất nhanh, giáo sư của cô yêu cầu lại cao, giao cho cô một đống nhiệm vụ. Kiếp này cô cũng học chuyên ngành hóa học giống như kiếp trước, mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm làm đủ các loại phép tính khác nhau. Bởi vì cô làm việc vừa cẩn thận lại chuyên chú, hầu như chưa từng xảy ra sai lầm, cho nên có lúc còn bị giáo sư khoa vật lý mượn qua hỗ trợ.
Trừ chuyện đó ra, cô còn phải yêu đương.
Chàng trai Phó Dương Hi ở tuổi này vô cùng nhiệt huyết, hầu như mỗi ngày hai người đều như đốt một đống lửa, chuyện nên làm đều đã làm, tư thế nên thể nghiệm cũng đều đã thể nghiệm qua. Có lúc Minh Khê cũng không biết vì sao lại lăn lên giường, rõ ràng một giây trước còn đang xem phim —— Cô ôm gối ôm ngồi trêи thảm trước ghế sô pha, Phó Dương Hi lau tóc rồi ngồi xuống, một giọt nước rơi xuống mặt cô, lạnh buốt như băng, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn Phó Dương Hi một chút. Phó Dương Hi nhìn thấy bộ dáng ʍôиɠ lung kia của cô thì còn tưởng rằng cô muốn hôn, thế là ngay cả tóc chưa lau khô, anh đã nắm cằm của cô lên, cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Anh chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt xinh đẹp tất cả đều là cô. Minh Khê ngửa đầu như thế này có chút mỏi, cô vươn tay muốn đẩy Phó Dương Hi ra. Nhưng mà hiển nhiên anh không vừa lòng, bế cô lên ghế sô pha, hai tay đặt hai bên đầu cô, tiếp tục hôn.
Hô hấp của Minh Khê dồn dập hơn, môi và răng hai người quấn lấy nhau, tóc dài của Minh Khê tán loạn, cơ thể cũng có chút mềm nhũn giống như một phế vật nhỏ. Cô