Giây phút mà Ngải Tịch lau đi giọt lệ trên gò má làm lắng đọng con tim Hắc Mộc Thần.
Anh vẫn không hề dừng ánh mắt lại trên người Ngải Tịch, sự chú ý của anh và vào chiếc nhẫn chói lóa giữa ban đêm trên tay cô.
Hắc Mộc Thần biết vừa nãy cô đã chạm đến gương mặt anh.
Khoảnh khắc đó Hắc Mộc Thần như mềm nhũn ra, anh thật muốn cầm tay Ngải Tịch lại, nhưng...có một nổi hận nào đó đan xen trong lòng ngăn anh lại.
Ai đã nói tình yêu mới chớm nở luôn khiến người ta say mê, để rồi khi xa nhau lại quá nhiều vết thương xảy ra ở tâm hồn.
Yêu - hận đan xen, Hắc Mộc Thần tự hỏi rốt cuộc anh và Ngải Tịch có thể nắm tay nhau đi đến bờ vực của tình yêu hay không?
Nhưng giữa anh và cô có quá nhiều điều chen vào, muốn yêu cũng không được, muốn hận lại càng không xong.
Hắc Mộc Thần chưa say lắm, anh nói.
" Tôi sẽ giúp em ".
Hơi rượu trên người Hắc Mộc Thần đã nhàn nhạt bay ra, Ngải Tịch ngước lên nhìn anh vừa hay anh cũng không chớp mắt quan sát cô. Ngải Tịch không biết lời anh nói có phải là thật hay trong lúc say nên nói bừa.
Nhìn ra được vẻ hoài nghi hiện ra trên gương mặt thanh tú của Ngải Tịch.
Hắc Mộc Thần nghiêm túc cất giọng.
" Tôi chắc chắn ".
Một câu khẳng định này của Hắc Mộc Thần làm Ngải Tịch suy nghĩ, anh..sao lại giúp cô?
Rõ ràng Hắc Mộc Thần đã quên Ngải Tịch rồi
cơ mà? Chả lẽ anh nhớ ra cô rồi..
Điều đó càng không thể, nếu Hắc Mộc Thần nhớ ra Ngải Tịch mà không cầm dao đâm cô đã là may mắn lắm rồi. Ở đó mà nói anh giúp cô!
Có hoang đường quá không vậy?
Nghĩ nghĩ một hồi Ngải Tịch nói.
" Trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả! ".
Hắc Mộc Thần thẳng thừng đáp: " Đúng ".
Ngải Tịch không bất ngờ quá với câu trả lời của Hắc Mộc Thần. Cô quá rõ mọi việc trên đời này, không dưng chẳng ai lại đi giúp người khác mà không có lợi ích.
" Điều kiện? ".
" Cho tôi xem chiếc nhẫn trên tay em! ".
Nhẫn? Chiếc nhẫn đang đeo trên tay Ngải Tịch ư?
Nhưng mà, anh đột nhiên muốn xem làm gì?
Tuy đây là một cuộc giao dịch quá có hời với Ngải Tịch rồi, nhưng có gì đó không được bình thường lắm thì phải?
" Làm gì? ". Ngải Tịch hỏi.
Hắc Mộc Thần sẵn tay kéo tay đang đeo trên ngón áp út một chiếc nhẫn của Ngải Tịch lại, anh quan sát một hồi.
' Thần '. Kế bên còn là ngày sinh nhật của Hắc Mộc Thần.
Ngải Tịch vội vàng rút tay khỏi sự đụng chạm tay Hắc Mộc Thần, cô định thần lại. Cô không dám ngẩng mặt nhìn anh nhưng Ngải Tịch cảm nhận được ánh mắt sắt bén như chim ưng đang đặt ở cô.
Hắc Mộc Thần mở lời.
" Thần? Ngày sinh nhật này trùng với tôi đấy! Em có gì muốn giải thích không? ".
Ngải Tịch lắp bắp nói.
" Trùng..trùng hợp thôi ".
" Em có quan hệ gì với tôi trước khi tôi mất trí nhớ? ".
Hắc Mộc Thần ung dung hỏi, Ngải Tịch lại không nhận ra từ câu nói này rõ ràng anh đã biết sẵn câu trả lời nhưng vẫn cố tình hỏi.
Ngải Tịch buộc miệng nói.
" Nếu tôi từng là bạn gái của anh, anh tin không? ".
Suy nghĩ hơi lạnh lùng trong đầu Hắc Mộc Thần vọng lên. Anh thật muốn hỏi cô thêm một câu: Sao em không nói bổ sung thêm một câu rằng em còn lợi dụng tôi?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng câu nói của anh lại là câu khác.
" Tin ".
" Tại sao? ".
Ngải Tịch thắc mắc hỏi.
" Vì ngày đầu tiên tôi tỉnh lại ở bệnh viện, trên tay tôi có một chiếc nhẫn mang chữ ' Tịch ' và một ngày sinh nhật xa lạ ".
" Vậy nó đâu? ".
Vẻ mặt gấp gáp của Ngải Tịch lộ ra.
Hắc Mộc Thần ung dung nói: " Vứt rồi..Không dưng tôi lại mang một chiếc nhẫn xa lạ trên tay làm cái gì? ".
Ngải Tịch nghẹn ngào lại một cái, cúi đầu.
Cô lẩm bẩm: " Vứt rồi..vứt rồi ư? ".
Giọng nói của cô nhỏ xíu.
Nhưng tất cả đều lọt vào tai của Hắc Mộc Thần.
Nhìn ra được vẻ mặt vô cùng thất vọng của Ngải Tịch. Lòng Hắc Mộc Thần như có ngọn sóng nào đó nổi lên.
Kìm lòng không được một tay nâng cằm Ngải Tịch lên rồi đặt đôi môi vào trong sự ngỡ ngàng của Ngải Tịch.
" Ư..ưm...".
Nụ hôn nóng bỏng này của Hắc Mộc Thần vẫn mang lại sự ngọt ngào khó tả, khiến Ngải Tịch chìm đắm không cách nào thoát ra được.
Ngải Tịch không có sức lực nào để đẩy Hắc Mộc Thần ra mà nhắm đôi mắt long lanh lại cùng anh tạo ra nụ hôn mê muội này.
Hắc Mộc Thần thấy cô không những không từ chối mà còn phối hợp với anh. Hắc Mộc Thần hài lòng nhếch môi.
Tay còn lại của anh giữ lấy gáy Ngải Tịch để giữ dễ dàng cho anh thỏa mãn cùng hòa quyện lưỡi vào cô.
Hắc Mộc Thần hút hết vị ngọt trong khoang miệng của Ngải Tịch.
Đôi môi anh đào mềm mại của cô khiến Hắc Mộc Thần càng