Sáng hôm sau.
Tối qua sau khi trận cuồng nhiệt làm ' kèo trên ' của Ngải Tịch đã khiến Hắc Mộc Thần thỏa mãn hài lòng. Từ sáng sớm anh đã thức dậy trước Ngải Tịch, tự tay chuẩn bị một buổi sáng hoàn hảo để bồi bổ tinh lực cho Ngải Tịch.
Cô khi thức dậy thì đã gần trưa. Lồm cồm ngồi dậy thì trên người đã mặc chiếc váy màu hồng phấn xinh xẻo. Chắc Hắc Mộc Thần đã thay cho cô rồi.
Nghĩ nghĩ như vậy Ngải Tịch mỉm cười hạnh phúc.
Cô bước xuống giường rồi ra khỏi phòng. Ngải Tịch thắc mắc giờ này Hắc Mộc Thần không thấy đâu nhỉ? Trên sofa cũng không thấy bóng dáng anh đâu!
Ngải Tịch lẩm bẩm: " Kì lạ, anh ấy đâu rồi nhỉ? Hôm nay anh ấy không đi làm mà? ".
Vì hôm nay Hắc Mộc Thần muốn ở nhà chăm sóc cô nên đã cho dì Vân nghỉ ngơi một hôm.
Đầu cô chất chứa câu hỏi. Bỗng cô nghe âm thanh từ trong bếp phát ra.
Ngải Tịch đi đến phòng bếp, thò đầu ra thì thấy Hắc Mộc Thần đang bận nấu ăn.
Cô bước đến nhỏ nhẹ từ đằng sau ôm lấy Hắc Mộc Thần. Đột nhiên cảm nhận được vòng tay ấm áp từ phía sau cả mùi hương quen thuộc. Hắc Mộc Thần mỉm cười khẽ, anh cất giọng dịu nhẹ: " Ngủ ngon không? ".
Ngải Tịch lười biếng trả lời câu hỏi của anh mà dụi dụi đầu vào tấm lưng vững chắc của anh. Cô ỉu xìu nói: " Không ngủ ngon chút nào, mệt chết được! ".
Hắc Mộc Thần quay lại, bỗng một tay nhẹ nhàng nhấc cô lên kệ bếp. Hai tay anh chống xuống giam lỏng cả cơ thể nhỏ bé của Ngải Tịch. Cô thừa dịp đó quấn tay lên cổ anh rồi hôn một cái vào môi anh.
Hắc Mộc Thần mỉm cười gian tà: " Sao em lại mệt vậy? ".
Ngải Tịch liếc xéo anh như kiểu ' biết rõ còn cố hỏi '.
Anh tiếp tục cất lời: " Nếu em đã mệt vậy thì sáng nay anh đã chuẩn bị cho em toàn những món em thích để bồi bổ lại đấy! Ra ăn sáng đi! ".
Nói xong Hắc Mộc Thần hôn khẽ vào cái cổ trắng noãn của Ngải Tịch. Để lại dấu hôn đỏ rực rồi anh bế cô xuống.
Ngải Tịch mỉm cười rồi bước đến bàn ăn.
Cô há hốc mồm kinh ngạc! Toàn những món Ngải Tịch thích ăn nhất!
Cô liền ngồi xuống cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức, tiện đưa một ngón cái lên đối diện anh rồi mở miệng hết lời khen ngợi: " Ngon thật đấy! Em không ngờ Thần nhà chúng ta lại giỏi nấu ăn như vậy! ".
Hắc Mộc Thần mỉm cười cười khẽ rồi cũng bắt đầu động đũa. Nhưng anh ăn từ tốn hơn Ngải Tịch.
Còn cô thì ăn như ma đói vậy, xém nữa nghẹn họng. Hắc Mộc Thần dở khóc dở cười nhìn cô: " Em ăn chậm thôi, không ai giành với em đâu! ".
Vừa nói anh đưa ly nước cho cô. Ngải Tịch uống một ngụm rồi hỏi anh: " Em rất thắc mắc nhé! Sao anh làm gì cũng đều giỏi hết vậy? ".
Hắc Mộc Thần đang cầm đũa thì buông xuống, nghĩ nghĩ rồi anh nở nụ cười đầy ẩn ý: " Anh ấy à, đúng là cái gì cũng giỏi. Nhưng mà có một cái là anh làm giỏi nhất đấy! ".
Ngải Tịch không chút nghi ngờ và vừa uống vừa hỏi anh: " Làm gì? ".
Hắc Mộc Thần chậm rãi cất lời thật gian xảo: " Làm.. tình! ".
Ngải Tịch đang uống nước thì bỗng phụt ra. Hết thấy đều trọn vẹn phun thẳng vô gương mặt đẹp đẽ của Hắc Mộc Thần.
Anh dùng đôi mắt như cười như không nhìn cô. Ngải Tịch bèn đỏ mặt đi lấy khăn đến rồi ngồi bên cạnh lau đi kết quả của mình dính đầy trên gương mặt anh: " Anh không được trách em đâu nhé Thần! Là do anh không đứng đắn trước nên mới bị trừng phạt! ".
Hắc Mộc Thần cười ha hả rồi nhéo má cô một cái.
Ngải Tịch quay trở lại ghế của mình rồi tiếp tục công việc còn ăn đang dang dở.
Cô suy nghĩ một lát rồi hỏi: " Sao hôm nay tâm trạng anh lại tốt như vậy? Bị em phun nước đầy mặt còn cười nữa cơ chứ? Bình thường là anh đã trả lại đầy đủ cho em rồi! ".
Nói ra câu sau quả thật Ngải Tịch hơi tức giận luôn á! Cô không ngờ Hắc Mộc Thần là người có thù phải báo!
Ngải Tịch còn nhớ rõ lúc trước cô chỉ chọc anh một lần. Hôm đó cô và Hắc Mộc Thần đang ngồi trên sofa xem phim thì bỗng thú tính cô nổi lên. Lấy bàn tay nhỏ xinh của mình thò vào quần anh rồi chạm đến vật nam tính của Hắc Mộc Thần rồi không ngừng vuốt ve. Anh không ngăn cản Ngải Tịch để mặc cô tác quai tác quái trên vật không xương của mình. Ngải Tịch nhìn gương mặt bất lực không biết nên làm gì của anh thì cười không ngậm được mồm.
Ai ngờ, ngay buổi tối hôm đó! Chính xác là buổi tối hôm đó anh hành hạ cô nguyên một đêm không để cô ngủ.
Hậu quả là sáng hôm sau Ngải Tịch không thể nào lếch xuống giường được. Còn Hắc Mộc Thần thì tinh thần khỏe khoắn mà cười với cô, trước khi đi anh còn tặng nụ hôn trên đôi môi đỏ mọng của cô một cái rồi thì thầm bên tai cô: " Quân tử trả thù mười năm chưa muộn! ".
Từ lần đó Ngải Tịch đã biết rõ anh là người có sự thù dai đến mức nào!
Quay trở lại với câu hỏi của Ngải Tịch.
Sau khi nghe Ngải Tịch nói như thế Hắc Mộc Thần lại cười đầy sự đen tối trong đó: " Là nhờ ân huệ của ai đó khi tối qua đã quá nhiệt tình! Làm anh đúng là không thể không sảng khoái cho được! ".
Ngải Tịch ngượng đỏ mặt cả ra. Anh có cần trêu chọc cô như thế cô không chứ?
Cô hết nói nổi Hắc Mộc Thần! Anh mà đi thi ai là người đen tối và không bao